Chương trước
Chương sau
Buổi trưa.
Tống Tân Đồng đi hậu viện tìm Lục Vân Khai và cặp song sinh, mới vừa đi tới cửa viện thì liền nhìn thấy mấy người bọn họ hướng nội viện đi tới, vẫy vẫy tay cười với mấy người: “Ta còn nói đi trong đình gọi các chàng đâu.”
“Tỷ, người xem chúng ta vẽ.” Cặp song sinh mỗi người trong tay ôm một bức tranh: “Nhìn có được hay không?”
“Đẹp, nhanh đi rửa tay ăn cơm.” Tống Tân Đồng vỗ vỗ vai hai cậu, sau đó nghiêng người để hai cậu đi qua, sau đó mỉm cười nhìn về phía Lục Vân Khai, phất phất tay: “Mau một chút, sao chàng chậm như vậy a.”
Lục Vân Khai nhìn nàng mỉm cười vẫy tay về phía mình, tâm bỗng nhiên nhảy lên, sau đó mỉm cười đến gần: “Đi thôi.”
“Cũng không biết chàng thích ăn cái gì, để Vương thẩm tùy tiện làm một chút.” Tống Tân Đồng kéo Lục Vân Khai ngồi xuống bên cạnh bàn cơm, đem đũa cho hắn: “Chàng cũng nếm thử.”
“Được.” Lục Vân Khai cầm lấy chiếc đũa, bốn người nhất nhất nếm tay nghề Vương thị.
“Vị thế nào?” Tống Tân Đồng hỏi.
Lục Vân Khai gật gật đầu: “Vị rất tốt.”
“Vậy ăn nhiều một chút.” Tống Tân Đồng muốn gắp thức ăn cho hắn, nhưng phút chốc nghĩ đến hắn có tính khiết phích, quay một vòng trên không trung, sau đó bỏ vào bát cặp song sinh.
Lục Vân Khai hơi nhíu mày, nhìn Tống Tân Đồng.
“Không phải chàng ghét bỏ ta gắp thức ăn cho chàng sao.” Tống Tân Đồng ủy khuất nói.
Lục Vân Khai nói: “Ta không chê.”
Tống Tân Đồng nghi hoặc ừ một tiếng.
Lục Vân Khai nói: “Chúng ta không phân ngươi ta.”
“Vậy ăn cái này.” Tống Tân Đồng gắp một miếng thịt cay nấu cách thủy để vào bát hắn: “Đã nói sẽ không ghét bỏ rồi.”
“Sẽ không.” Lục Vân Khai rất bình tĩnh ăn thịt: “Ăn thật ngon.”
Hai người nhìn nhau cười.
Tiểu Nguyệt đi vào đưa thức ăn sau khi đi ra ngoài nói cùng Vương thị: “Nương, cô nương cùng cô gia cảm tình thật tốt.”
“Cũng không phải, một chút cũng không giống như là mới thành thân.” Đại Nha không chút suy nghĩ nói.
“…” Vương thị cảm thấy hình như Đại Nha đã nói đến chân tướng.
Sau buổi cơm trưa, Tống Tân Đồng dỗ cặp song sinh đi ngủ trưa.
Hai cậu kéo tay Tống Tân Đồng: “Tỷ, người kể chuyện xưa về mỹ hầu vương cho bọn đệ có được không?”
“Buổi chiều còn phải đi học đường đâu, ngủ sớm chút đi.”
“Thế nhưng đã chừng mấy ngày rồi tỷ không có kể cho bọn đệ, lần trước kể đến bọn họ gặp phải nhện tinh.” Tiểu Bảo kéo Tống Tân Đồng không buông: “Tỷ, hôm nay không đi học đường có được không?”
“Không đi học đường phu tử sẽ tức giận.” Tống Tân Đồng hù dọa hai cậu: “Sẽ đánh thước vào tay.”
“Phu tử là tỷ phu, tỷ phu dám đánh chúng ta, chúng ta liền…” Hai mắt Tiểu Bảo chuyển động nhanh như chớp: “Chúng ta liền cướp tỷ về.”
Nghe đứa nhỏ nói hỗn như vậy, Tống Tân Đồng bất đắc dĩ không ngớt: “Tỷ phu không dám, tỷ đánh, trốn học cũng không phải là chuyện hài tử tốt nên làm.”
“Tỷ biến xấu rồi.” Tiểu Bảo thở dài một hơi, hát lên: “Cải thìa a, dưới đất vàng a, hai ba tuổi a, không có cha nương a, tỷ xuất giá, cũng không đau…”
Tống Tân Đồng nhéo nhéo mặt Tiểu Bảo: “Muốn bị đánh có phải không? Sớm biết đã không kể chuyện xưa cải thìa cho các ngươi.”
Đại Bảo ha hả cười rộ lên: “Tỷ, chúng ta ngủ.”
“Được rồi, được rồ, mau ngủ, chờ giờ mùi canh ba tỷ lại đến gọi các đệ, đến lúc đó chúng ta cùng đi học đường.” Tống Tân Đồng kéo chăn cho hai cậu: “Tỷ đi ra ngoài trước.”
Hai cậu cũng lại làm ầm ĩ, mệt mỏi nói: “Được rồi.”
Tống Tân Đồng từ trong phòng lui ra ngoài, sau đó về sân của mình, cửa thư phòng nhỏ nửa mở, thân ảnh bên trong lắc lư.
Tống Tân Đồng dựa ở cạnh cửa, nhìn Lục Vân Khai trước bàn sách lật xem giấy tuyên thành: “Không cần nghỉ ngơi sao?”
“Chờ nàng.” Lục Vân Khai nhìn ít tập sách kế hoạch trên giấy tuyên thành: “Những thứ này đều là nàng viết?”
“Ân.” Tống Tân Đồng đi tới bên bàn học: “Những thức này đều là chuyện cần làm hơn nửa năm này, sáu tháng cuối năm sau khi có loại gia vị ớt này, đánh giá sẽ mở cửa hàng thức ăn lại.”
Lục Vân Khai ừ một tiếng.
Tống Tân Đồng lại nói: “Ta không thể giống những nữ tử bình thường khác ở nhà làm ruộng, giặt quần áo, nấu cơm, chàng có thể tức giận với ta hay không?”
Lục Vân Khai nói: “Sẽ không.”
“Thực sự?” Ánh mắt Tống Tân Đồng sáng lên, nam tử cổ đại vậy mà rộng lượng vậy à?
“Nàng mở cửa hàng sẽ không đi trấn thủ trong cửa hàng đi.” Lục Vân Khai nói.
Trong nháy mắt Tống Tân Đồng minh bạch ý tứ của hắn: “Nhưng ban đầu vẫn là rất bận rộn, có lẽ còn phải chính ta tự làm.”
“Ân, không có việc gì.” Lục Vân Khai gật gật đầu: “Nếu thật mở cửa hàng thì trước hết mời hai đại trù là được rồi.”
Tống Tân Đồng đẩy Lục Vân Khai: “Còn nói sẽ không đâu, còn không phải chàng muốn ta ở nhà giặt quần áo nấu cơm làm ruộng…”
“Không phải.” Lục Vân Khai gấp gáp nói: “Mở cửa hàng quá mệt mỏi, ta không muốn nàng quá mệt mỏi.”
Tống Tân Đồng hừ nhẹ một tiếng, vươn tay chọc chọc vào lồng ngực Lục Vân Khai: “Nói được hay lắm đáy lòng chàng thật nghĩ như vậy?”
Lục Vân Khai nắm tay Tống Tân Đồng: “Nương tử ngươi thật đúng là biết bẻ cong tâm tư vi phu.”
Tống Tân Đồng cười khẽ: “Dù sao sau này ta muốn mở cửa hàng làm ăn, mặc kệ chàng có đồng ý hay không, nếu chàng không muốn, chúng ta liền…”
Lục Vân Khai trầm giọng xuống: “Liền cái gì? Ta lại chưa nói không đồng ý.”
Tống Tân Đồng ngẩn ra, kiễng chân hôn lên mặt Lục Vân Khai một cái: “Cảm ơn, tướng công chàng thật tốt.”
“…” Mặt Lục Vân Khai nóng lên, nương tử nhà mình lớn mật quá làm sao bây giờ?
“Chúng ta đi ngủ trưa đi, chờ quá nửa giờ mùi chúng ta lại trở về?” Tống Tân Đồng kéo Lục Vân Khai về phòng ngủ.
Lục Vân Khai nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn gian nhà sáng sủa này, song cửa sổ chạm trổ tỉ mỉ, cảm thấy Tân Đồng gả cho mình thật là ủy khuất, nghĩ đến đề nghị lúc trước của Giang Minh Chiêu, đáy lòng ẩn ẩn có quyết định.
Giờ mùi canh ba, Tống Tân Đồng mang bọc sách lên lưng cho cặp song sinh, bốn người đi về nhà.
Chỉ chốc lát sáu, Đại Nha liền khiêng thịt hươu đuổi theo: “Cô nương, ngươi quên lấy hươu.”
Tống Tân Đồng thịt hươu máu tươi nhễ nhại, bất đắc dĩ cười cười: “Không phải để các ngươi giữ lại ăn sao?”
“Để lại đã để lại, còn đưa qua cho Tạ thẩm các nàng hai cân.” Đại Nha khí bất suyễn, tâm không mệt cất bước: “Đây tổng cộng cũng là hai ba mươi cân, cô nương cùng cô gia giữ lại từ từ ăn.”
“Sau này ít đánh hươu núi chút, thỉnh thoảng nếm chút tươi mới là được.” Tống Tân Đồng không quá tán thành lên núi săn nhiều lần, dặn dò theo.
“Biết rồi cô nương, sau này nô tỳ không lên núi.” Đại Nha uể oải nói khẽ.
Chờ về Lục gia, Lục Vân Khai mang theo cặp song sinh đi tới phòng học, Tống Tân Đồng thì dẫn Đại Nha vào phòng bếp, cắt ba cân rồi sau đó còn lại đều bỏ vào hầm băng.
Đại Nha nhìn vựa củi không có bao nhiêu củi: “Cô nương, nô tỳ đi chặt chút củi.”
“Ta đi cùng ngươi một chút đi.” Tống Tân Đồng cầm sài đao, đeo gùi theo Đại Nha cùng đi sườn núi phía sau Lục gia.
Lục gia cùng Tống gia không ở khe núi khác, đây vẫn là lần đầu tiên Tống Tân Đồng đi đến bên tốt nhất bên này, trên núi xanh um tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi, rất ít người tới, hai người mất công qua lại ở trong rừng không ngớt, chỉ chốc lát thời gian đã chặt không ít củi.
Tống Tân Đồng còn hái được không ít cây hương thung non, đến lúc đó lấy về làm trứng ốp lết hương thung cũng là một món chay không tồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.