Cuối cùng anh mới nhớ đến lý do vì sao trưa nay mình đến đây, lập tức cất giọng nhàn nhạt nói:
“Bà và mẹ đến rồi, có lẽ lát nữa sẽ đến đây.”
Lam Anh có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, con dâu nằm viện đến thăm cũng phải thôi. Cô cũng không nhìn anh, chỉ gật đầu nói: “Ừ” một tiếng.
Dùng xong bữa trưa, Lương Cảnh Hàn rất tự giác giúp cô thu dọn. Lam Anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, súc miệng. Nghĩ đến việc tìm hiểu kỹ một chút về địa phương này, để xác nhận xem, đây có phải là thế giới trong truyện cô viết hay không, biết đâu còn tìm được đường quay về nữa.
Cô đi đến ghế sô pha, rót nước uống, sau đó hỏi Lương Cảnh Hàn:
“Di động và đồ cá nhân của tôi, anh có giữ hay không?”
“Chẳng phải ở trong tủ đó sao?” Lương Cảnh Hàn vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía tủ gỗ.
Lam Anh sáng mắt, vui vẻ đi đến, mở tủ, lấy ra một cái túi xách màu lam, ngồi xuống chỗ tấm đệm dưới đất, mở khóa, mò mẫm được chiếc điện thoại, tâm tình sung sướng mở máy nhưng rất nhanh đen mặt, rất muốn chửi ầm lên một trận, lý do: Điện thoại có cài mật khẩu.
Lam Anh nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, tiếp tục lấy ra một cái ví, vất vả mở khóa, sau đó cũng xem như có chút xác nhận, từ giấy tờ tùy thân cho thấy, đây chính xác là thế giới trong truyện mà cô viết ra, lại có chút ảo naõ là những diễn biến hiện tại không có không truyện.
Lương Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tac-gia-thanh-nu-phu/68090/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.