Ngạn Nghê à không, bây giờ là Lam Anh lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn anh, cười yếu ớt, nói:
“Bây giờ không sao rồi.”
Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lương Cảnh Hàn không nhìn cô nữa, xoay người đi về phía cửa, vươn tay mở cửa phòng. Là nhân viên giao thức ăn. Anh nhận thức ăn, thanh toán, sau đó đi về phía bàn, bày thức ăn trong túi ra.
Lam Anh vừa nghe mùi thức ăn, vừa nhìn một bàn thức ăn không có chút tiền đồ nuốt nước miếng ‘Ực' một tiếng.
Động tác bày món của Lương Cảnh Hàn hơi dừng lại, khóe môi hơi kéo lên, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
Mà đồng chí Lam Anh, trước sức hấp dẫn của thức ăn cũng không thèm quan tâm gì nữa, hiển nhiên là không nhìn ra biến đổi trên mặt đối phương.
Vì trong phòng chỉ có một cái ghế sô pha dài và bàn thủy tinh hình chữ nhật nên Lam Anh ngồi bên cạnh Lương Cảnh Hàn, cách nhau một khoảng đủ cho một người chen vào.
Trên bàn bày một thố cháo trắng tỏa khói nghi ngút, trong làn khói thoang thoảng hương lá dứa. Xung quanh là tám món ăn kèm: Kim chi, chà bông, thịt băm, trứng muối, trứng bắc thảo, đậu hũ xào gừng, tôm ram và bánh quẩy. Tất cả đều thơm lừng bắt mắt.
Lam Anh thấy chỉ có mỗi một thố cháo, cố nén thèm, ngẩng đầu nhìn người ngồi bên cạnh:
“Anh không ăn hả?”
Lương Cảnh Hàn cũng không dời mắt khỏi tạp chí, tao nhã lật sang trang khác, rồi không mặn không nhạt trả lời:
“Tôi ăn rồi.”
Chỉ chờ có thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tac-gia-thanh-nu-phu/68088/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.