~Editor: Meo Miu Ciu~
“Nhà ngươi mở y quán?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh đang phơi thuốc ở bên cạnh nhịn không được mở miệng hỏi.
“Ừ, đúng vậy, cha ta là đại phu, ta cũng biết một chút.” Sở Thanh Linh nghiêng đầu nhìn Đông Phương Thiểu Tư, “Thương thế của ngươi cơ bản không có gì đáng ngại, vết thương cũng không sâu.”
“Thế thì sao?” Đông Phương Thiểu Tư cười khẽ.
“Vì thế ngươi khỏe rồi hãy mau cút ra ngoài cho ta.” Sở Thanh Linh hiểu rõ nam nhân trước mắt có thân phận hề không đơn giản. Ăn mặc sang trọng nhưng lại bị người khác đuổi giết chứng tỏ có chút kì quái.
Đông Phương Thiểu Tư không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn gương mặt mỹ lệ của Sở Thanh Linh, không biết là do tức giận hay là vì khí trời khá nóng nực, gương mặt trắng nõn của nàng lộ ra sắc hồng, xinh đẹp đến nỗi nói không thành lời. Trong nháy mắt, Đông Phương Thiểu Tư thực lòng muốn thử xem nếu chạm vào sẽ như thế nào? Có cảm giác gì? Nghĩ đến đây, tay của hắn không tự chủ đưa lên sờ gương mặt mềm mại của nàng.
Sở Thanh Linh không hề phòng bị, đến khi bị Đông Phương Thiếu Tư sờ lên mặt nàng mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy tay của hắn ra, tức giận trách móc: “Coi chừng tay của ngươi, không được sờ nữa”.
“Ngươi hung hăng như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh nổi giận cười nhẹ thành tiếng, tại sao hắn lại cảm thấy bộ dạng tức giận của nàng thật sự rất đáng yêu. Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/175273/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.