Editor: Meo Miu Ciu
“Thật xin lỗi , chỉ có thế này thôi.” Sở Thanh Linh xấu hổ đưa gói bánh bao đến trước mặt hắn.
“Ta muốn ăn cháo.” Đông Phương Thiểu Tư nhíu nhíu mày.
“Ngày mai đi. Hôm nay không có.” Sở Thanh Linh có chút đau đầu nhìn về phía Đông Phương Thiểu Tư, hắn như đang đùa giỡn với mình vậy. Rốt cuộc nam nhân này sống trong gia cảnh thế nào, có biết hiện giờ là tình huống gì không? Còn đòi hỏi cái gì chứ.
Đông Phương Thiểu Tư chán nản cắn bánh, miệng vết thương ở trên lưng truyền đến cảm giác mát rượi, không biết nàng đã dùng thuốc gì, mà bây giờ không còn đau nữa.
“Ngươi đang bị kẻ thù đuổi giết sao?” Sở Thanh Linh ngồi bên cạnh hắn, ngắm nhìn Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng nghĩ thầm. Nam nhân này, chỉ ăn một cái bánh nhưng động tác của hắn rất tao nhã, nhìn rất vừa mắt. Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại đến đây?
“Có thể coi là vậy.”Đông Phương Thiểu Tư lại ngẩng đầu nhìn Sở Thanh Linh, cười mị hoặc. “Ánh mắt của ngươi thật đẹp, cực kỳ trong suốt. Không hề chứa một chút ham muốn nào cả.”
“Ham muốn sao?” Sở Thanh Linh bĩu môi, không nói gì thêm. Cuộc sống hiện tại khiến nàng rất hài lòng, không cầu mong thêm bất cứ điều gì nữa. Vì vậy nàng không có ham muốn hay thèm khát bất cứ thứ gì như lời hắn nói.
Khi Đông Phương Thiểu Tư ăn xong, Sở Thanh Linh đặt thuốc và nước uống ở một bên. “Lát nữa, ngươi nhớ uống thuốc rồi đi ngủ. Thời tiết bây giờ không lạnh lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/175272/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.