"Mặc Hiên!" Mai quý phi luống cuống kích động kêu lên.
Dạ Mặc Hiên chậm rãi mắt mở ra, con ngươi thâm thuý tĩnh mịch như băng, không còn sức sống, trống rỗng.
"Mặc Hiên Mặc Hiên"Mai quý phi nằm ở trên người của Dạ Mặc Hiên nhẹ giọnggọi, giọng nói không che giấu được sự vui mừng và kích động.
"Tiện nhân ——" Dạ Mặc Hiên yếu đuối mở miệng, giọng nói khàn khàn nói ra hai chữ khiến Mai quý phi tan nát cõi lòng.
"Mặc Hiên, ngươi tỉnh lại là tốt rồi." Mai quý phi thống khổ mỉm cười. Ởtrong lòng, trong mắt của Mặc Hiên, mình chính là một người hạ tiện.Cũng thế, hắn đối đãi với bản thân như vậy, mà mình cũng giống như hắn,đúng là mình ti tiện. Tiện đến hết thuốc chữa, tiện đến không cách nàobù đắp lại. Nhưng mà, là do mình cam tâm tình nguyện, không oán khônghối hận!
"Tiện nhân, ngươi lại dám dùng thuốc với trẫm." Dạ MặcHiên muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy thì nhíu chặt chân mày. Ngủmê man ba ngày, vừa tỉnh lại đã muốn cử động mạnh dĩ nhiên là khôngđược.
"Mặc Hiên, ngươi không sao chứ?" Mai quý phi khẩn trương nhìn Dạ Mặc Hiên.
"Cút!" Cả người Dạ Mặc Hiên dùng hết hơi sức rống giận ra một chữ, vươn tayđẩy Mai quý phi ra. Mai quý phi bị đẩy ngã trên mặt đất, đau đớn hít một hơi.
Người ở bên ngoài nghe được tiếng động, vội vàng xông vào.Nhìn thấy hoàng thượng đã tỉnh lại với vẻ mặt u ám, và Mai quý phi téxuống đất cực kì khổ sở.
"Hoàng thượng ——" "Nương nương ——"
Nhất thời, trong tẩm cung trở nên xôn xao, ngự y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/1606627/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.