Trở lại Trúc viên đã sắp được một tháng, mỗi ngày trong một tháng này đều là ngày hạnh phúc, mỗi khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Sở Thanh Linh lqd thì Đông Phương Thiểu Tư đều quên đi mọi thứ. Chưa bao giờ biết, hoá ra để cho bảo bối của mình lộ ra nụ cười tươi là chuyện đơn giản như vậy.
Ban đêm, ngoài cửa sổ gió thổi tuyết rơi xuống, phát ra âm thanh xào xạc. Đông Phương Thiểu Tư đẩy cửa ra, thấy Sở Thanh Linh đang đứng cạnh cửa sổ nhìn lên trời, vội đi đến ôm lấy nàng, đau lòng liền muốn đóng cửa sổ: "Thanh Linh, ở đây lạnh, đừng đứng ở chỗ này."
"Không lạnh đâu." Sở Thanh Linh mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay lấy ngọc bội trên cổ đặt trong lòng bàn tay, "Chàng xem, đây là chàng đưa cho ta, ngọc bội trân quý như vậy, sao chàng không nói với ta?"
"Trân quý? Trân quý hơn nữa cũng chỉ là miếng ngọc bội, đâu sánh được với bảo bối của ta." Đông Phương Thiểu Tư cười rồi cúi đầu khẽ cắn lên cổ Sở Thanh Linh.
"Không đứng đắn." Sở Thanh Linh cười duyên lấp đầy giận dữ, lại xoay người ôm chặt lấy Đông Phương Thiểu Tư, Đông Phương Thiểu Tư cười đưa tay đóng cửa sổ lại, cúi đầu hôn lên môi Sở Thanh Linh, mà tay hắn cũng không thành thật sờ lên ngực Sở Thanh Linh.
Trong mắt Sở Thanh Linh hiện lên nụ cười dịu dàng, ôm cổ Đông Phương Thiểu Tư. Đông Phương Thiểu Tư cười thoả mãn, ôm lấy Sở Thanh Linh, tiến đến bên giường. Cẩn thận đặt Sở Thanh Linh xuống, thân hình dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/1606608/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.