Lý Thư cứ dễ dàng như vậy đưa Sở Thanh Linh từ vườn Trúc ra Vương phủ, vội vã lên xe ngựa rời đi.
Trong xe ngựa, Lý Thư còn hơi lo lắng nhìn Sở Thanh Linh, chưa từng gặp qua Sở Thanh Linh hờ hững như vậy. Yên lặng đến đáng sợ, yên lặng làm cho người khác đau lòng.
"Đồ người nam nhân kia đưa cho ngươi đâu?" Chợt Sở Thanh Linh lạnh lùng mở miệng.
"Cái gì?" Lý Thư còn ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Sở Thanh Linh.
"Đồ hắn đưa cho ngươi đâu, lấy ra." Sở Thanh Linh không hề chớp mắt, chỉ lạnh lùng nói.
Lòng của Lý Thư cuồng loạn, hắn phức tạp nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh. Thì ra nàng đã sớm biết tất cả đều là do người kia an bài? Lý Thư vẫn còn do dự, những vẫn lấy từ trong ngực ra, là một xấp ngân phiếu thật dầy và một tấm lệnh bài tinh xảo.
"Đưa ta đến nhà trọ." Sở Thanh Linh vẫn không có biểu cảm, nhàn nhạt nói, thò tay lấy đồ trong tay Lý Thư, tiếp tục nói: "Chuẩn bị cho ta mấy bộ y phục tắm rửa, đơn giản chút."
"Được." Lý Thư vẫn đần độn đồng ý, ánh mắt nhìn Sở Thanh Linh vẫn phức tạp. Chợt, trong lòng Lý Thư cả kinh, nàng đã sớm biết người kia sẽ làm như vậy, nên nàng buộc hắn làm ra chuyện như vậy?
Trong đại sảnh nhà trọ, Sở Thanh Linh đã thay một bộ quần áo mộc mạc, đang yên lặng ăn cháo. Đã mấy ngày chưa ăn uống gì, nàng hoàn toàn không nhớ nữa. Nhưng mà, tất cả đều đáng giá, không phải sao? Sở Thanh Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/1606592/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.