Tuyết rơi thật lớn, Sở Thanh Linh lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ nhìn tuyết tung bay bên ngoài không nói một lời.
Đông Phương Thiểu Tư đứng ở phía sau nàng, yên lặng nhìn. Đã mấy ngày rồi? Sở Thanh Linh không ăn uống cũng không ngủ, chỉ đứng bất động ở chỗ này. Trong mắt không hề có gợn sóng, mặc kệ Đông Phương Thiểu Tư nói cái gì làm gì cũng không thay đổi. Ôm nàng đến trên giường để cho nàng ngủ thì nàng vẫn cứ mở to mắt, cái gì cũng không ăn. Cuối cùng Đông Phương Thiểu Tư ép buộc đút nàng. Sau đó Sở Thanh Linh lại nôn ra toàn bộ. Mỗi ngày nàng một tiều tụy. Lúc này nàng giống như không có linh hồn, đã không còn suy nghĩ, không còn ký ức………..
Các ngự y cũng vô phương cứu chữa, đơn giản cho ra một cái kết luận, đây là tâm bệnh, thuốc cũng không thể chữa được.
Đông Phương Thiểu Tư đau lòng nhìn Sở Thanh Linh ngày càng gầy, nhìn nàng như vậy, chính mình cái gì cũng không thể làm được.
Trong thư phòng, Lãnh Ngự Phong nhìn Đông Phương Thiểu Tư chán chường không yên lòng xem công văn, ở trong lòng thở dài. Người nam nhân này, người nam nhân không có chuyện gì làm khó được rốt cuộc cũng có ngày hôm nay thúc thủ vô sách (*).
(*)thúc thủ vô sách: bó tay không có cách
“Thiểu Tư, nếu ngươi muốn nàng sống thì hãy nghe ta một câu.” Đương nhiên Lãnh Ngự Phong đã sớm biết tình huống hiện tại của Sở Thanh Linh. Tuy rằng thảm án diệt môn của Sở gia bị Đông Phương Thiểu Tư đè ép xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/1606591/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.