Edit: Quan Vũ.
Ánh mắt của cô, lẳng lặng, nhưng lại ghim thật mạnh vào Tả Thành trái tim, khiến trái tim rất đau, anh híp đôi mắt lại, dắt bàn tay lành lạnh của cô: "Theo anh ra ngoài có được hay không?" Giọng nói dụ dỗ vô cùng.
Dịu dàng như thế, lại có thể tàn nhẫn như vậy, cuối cùng người đàn ông này có bao nhiêu chiếc mặt nạ da người? Giang Hạ Sơ không giãy giụa, chỉ lẳng lặng, nhìn Tả Thành, hỏi: "Anh ta đã chết sao?"
"Không phải." Tả Thành cũng lẳng lặng trả lời.
Cô đang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, d-đ-l-q-đ nhưng hình như trong mắt hai người không có bóng dáng của nhau.
Bọn họ còn khó có thể hòa hợp trong cùng một thế giới, bọn họ sao, là hai con người của một thế giới, nhưng khoảng cách thì lại quá xa quá xa rồi.
Bỗng dưng Giang Hạ Sơ cười khẽ, thoáng xoay người, đứng quay lưng về phía Tả Thành, chỉ vào người đàn ông co giật trên đất, "Tại sao lại có nhiều máu thế kia, vẫn còn đang chảy." Cúi đầu, bùn đất dưới chân bị nhiễm đỏ, dính bên trên giày bông vải màu trắng, cô cúi đầu tự cảnh tỉnh, "Tả Thành, suýt chút nữa tôi đã quên, đây mới là anh. Tôi đúng là ngu, ban ngày lại còn bảo anh để lại đường lui cho người ta, đường lui như vậy, chi bằng không có cho rồi." Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên đất, giọng nói hoang dại tịch liêu "Chắc chắn anh ta sống không bằng chết thôi."
Người đàn ông trên đất, đột nhiên con mắt mở ra, gắt gao liếc Giang Hạ Sơ, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514542/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.