Edit: Quan Vũ.
“Tiên sinh.” Giọng nói yếu ớt khàn khàn, kích động run rẩy kịch liệt.
Thứ khiến người ta sợ hãi có thể không phải là chết, mà là đạp một chân vào đường thoát, chờ đợi tuyên phán không chút hy vọng.
Tả Thành dựa vào tường, ngón tay nghịch dụng cụ tra tấn trên khung sắt một lát, nhưng không hề ngẩng đầu, giọng nói âm u lạnh lùng: “Có oán hận không?”
Ngẩng đầu lên, xích sắt trên cổ khẽ động vào vết thương đã kết vảy, có màu đỏ chói mắt chảy ra, đôi môi khô nứt khẽ kéo lên: “Có.”
Cô trả lời như thế, trước mặt Tả Thành, không bao giờ được có ý đi nói dối.
Sườn mặt lạnh lùng u ám như bức chân dung cổ điển được phác họa, không chút mỹ cảm sinh động. Đầu ngón tay trắng toát đặt lên xích sắt đỏ sậm trên cổ tay Tả Ngư: “Nếu như oán hận, nghe tôi, không nên nghe cô ấy.”
Chắc chắn người đàn ông này yêu ghê gớm lắm, thế nên người đàn ông đã muốn giết người rồi.
Đến bây giờ, cô còn sống, chỉ còn hai loại kết quả, không phải bình yên vô sự thì chính là muốn chết cũng không xong, nhưng khả năng trước thì lại cực kỳ ít ỏi.
Đồng tử của Tả Ngư to ra vì sợ hãi, cổ tay bị xích sắt trói lại run rẩy liên hồi, gần như bị siết cổ, tiếng nói cũng run rẩy theo: “Nếu như tôi nói không oán hận, tiên sinh sẽ cho tôi đường sống sao?”
“Không, sẽ giải quyết cô nhanh hơn, tôi không chấp nhận người nào giấu diếm tôi.” Trong tầng hầm ngầm tĩnh mịch giăng đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514535/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.