Edit: Quan Vũ.
Bưng cà phê lên, cô ta không nhìn vào mắt Tả Thành, rất giống như thương nhân đã định liệu trước, nhưng không ai biết được, trong lòng bàn tay cô ta – mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
Tả Thành mím chặt đôi môi, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta khiếp sợ, mở miệng: “Chỉ cần có thể cho, cái gì cũng được.”
Tất nhiên tình cảm thì không thể cho, không cần nói rõ, nhưng lòng hai người lại biết rõ.
Kịch giả tình thật…… Phải sử dụng lợi thế này cho tốt mới được. Quan Hân buông tay, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, quả tim thấp thỏm từ từ trở nên yên ổn, sau đó thì thắt chặt lại, hơi chua chát. Tả Thành nhượng bộ, cô ta thắng cược, nhưng chỉ cảm thấy hoang đường, cười khổ nghiền ngẫm: “Thật đúng là một chút cơ hội #Guānyǔ cũng không cho được.” Nhìn vào mắt Tả Thành, cô ta cười như không cười, “Rất muốn biết, nếu như anh thật lòng yêu một người thì trông sẽ như thế nào nhỉ?” Một ý tưởng gần như điên rồ nảy sinh trên trái tim, rất nhanh đã đóng quân tứ phía, nảy nở: Không nên có một người như thế, có thể được Tả Thành yêu tha thiết.
Phật gia luôn nói, trên đời này có một loại người như thế, có thể hô mưa gọi gió, không chế sinh tử, nhưng chắc chắn loại người này còn lạnh lùng vô tình hơn người ngoài. Quan Hân nghĩ, có lẽ Tả Thành chính là loại người này.
Tuy nhiên, Tả Thành lại trả lời như thế này: “Biết rồi, không ưu đãi cho cô.”
Anh không hề phủ nhân, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514534/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.