Edit: Quan Vũ.
Đến gần, Tả Thành đưa tay ra, thói quen tự nhiên dù chưa từng luyện tập, ôm cả người Giang Hạ Sơ vào dưới cái ô màu đen, khẽ cúi người, trả lời cô: “Ban nãy anh đang nghĩ, cuối cùng là em về đây, hay là Tả gia, hay không phải là cái nào hết?”
Dứt lời, đôi mắt sáng lạnh lùng liếc nhìn lên người Diệp Tịch như xuyên thấu.
Diệp Tịch run sợ trong giây lát, nửa đầu vai bị mưa làm ướt mất phân nửa, thu ô lại và đi ra, cười qua loa với Tả Thành, sau đó nhìn lướt về phía Giang Hạ Sơ với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đi trước, hôm nay đi gấp quá, không lấy kịch bản theo.”
Nói xong thì khoát tay, để lại bóng lưng vô cùng tiêu sái.
Tóm lại lời này đã châm thêm dầu vào ngọn lửa của Tả Thành, sắc mặt của anh âm u lạnh lẽo, nhìn thẳng vào mắt Giang Hạ Sơ: “Vẫn luôn ở chung với anh ta sao?” Giọng điệu không phải chất vấn, mà là khẳng định, là hờn giận.
Giang Hạ Sơ tiếp lời với vẻ không mặn nồng cũng chẳng thờ ơ: “Ừ, không phải anh vẫn đang ở đây sao? Cho nên, tôi đã về.” Quay đầu, cách xa ra khỏi tấm thân của Tả Thành, chừng một người là chen chặt, nửa người đã ướt đẫm trong mưa, và rồi cười lạnh lùng với Tả Thành, “Như thế có tính là tôi phạm tội lẩn trốn không hả?”
Sắc mặt Tả Thành lạnh lùng sa sầm, không còn chút huyết sắc nào, dần dần trở nên trắng bệch.
Thì ra, cô trở về không phải để tìm anh.
Anh rũ trọng đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514526/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.