(*) tranh tiên khủng hậu : chen lấn, tranh lên phía trước sợ tụt lại đằng sau
Đúng lúc Dương Nghĩa Trí ra ngoài thì trông thấy Bách Thủ đang đổ rác, Loan Loan đang ôm con đứng bên cạnh. Ông cảm thấy rất thú vị, nhà người ta quăng rác đều ném thẳng ra ngoài, cả thôn chỉ có nhà bọn họ lấy đồ chứa rác, không sợ tốn sức đi đường xa để đến đổ ở bãi đất trống dưới chân núi.
Loan Loan nhìn thấy Dương Nghĩa Trí, không đợi ông đến gần đã gọi: “Trưởng thôn đi quanh đất đằng sau làm gì thế ạ? Năm nay thu hoạch ngoài đồng chắc chắn sẽ rất tốt, mưa xuân đến rất đúng lúc.”
Dương Nghĩa Trí gật đầu, năm nay quả thực tốt hơn hai năm trước, trời không khô hạn! Ông thuận miệng đáp lại một câu: “Bách Thủ đi đổ rác mà cháu cũng đi theo à?”
Loan Loan cười ha ha nói: “Đâu có ạ, là thằng bé này muốn theo cha.” Sau đó nàng ôm con đi về phía nhà, Bách Thủ mang đồ đi đổ, đi bên cạnh Dương Nghĩa Trí, vừa đi vừa nói: “Trưởng thôn, không thì bác vào nhà ngồi một chút?”
“Không được, bác còn có việc.” Dương Nghĩa Trí nói.
Bách Thủ đáp lời rồi mang gùi trúc đi vào sân, lúc này Dương Nghĩa Trí mới quay lại chợt nhớ ra, dọc đường người thấy ông đều muốn hỏi một hai câu, sao không thấy hai vợ chồng này đề cập đến một chữ ? Thế là ông lập tức gọi Bách Thủ lại hỏi hắn: “Khi nãy bác đi trên đường, đều có người tìm bác hỏi chuyện mỏ quặng, sao hai cháu lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sac-nong-gia/1586419/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.