Thì ra mấy ngày trước Dương Phong đột nhiên chạy lên trên núi dạo xung quanh một vòng, sau đó tìm Vương Bảo Sơn rồi chỉ vào chỗ đất trống bên cạnh vườn cây ăn quả nói hắn muốn dùng chỗ đất kia, nói là Vương Bảo Sơn không cần thì nhường đất lại cho hắn, hắn đang muốn trồng vài thứ. Vương Bảo Sơn thấy Dương Phong thì nghĩ đây là ý của Dương Nghĩa Trí, nên không lập tức cự tuyệt mà chỉ hỏi hắn lấy làm gì?
Dương Phong cũng không đáp, chỉ nói mình cần dùng, bảo Vương Bảo Sơn nhường lại đất là được.
Giọng điệu của Dương Phong khiến Vương Bảo Sơn lập tức bực mình, người kính ta một xích, ta tiến người một trượng, hắn ngưng cười, trịnh trọng nói: “Trước đây lúc chúng ta nhận thầu vùng núi này đã được thôn trưởng đồng ý, không phải huynh muốn dùng là dùng được, việc này phải hỏi trưởng thôn trước đã.”
Dương Phong nghe xong cũng sầm mặt xuống. Hắn cảm thấy mấy năm nay bản thân rời khỏi Dương gia thôn, người trong thôn càng ngày càng hời hợt với hắn, có mấy người còn luôn đối nghịch với hắn. Trước đây là vợ chồng Loan Loan từ chối yêu cầu của mình, bây giờ ngay cả mảnh đất không ai cần mà hắn cũng không dám dùng sao?
Cơn tức nghẹn đầy trong ngực, vì thế giọng điệu hắn cũng khó chịu: “Nhà ngươi có thể trồng cây ăn quả trên núi này, chẳng lẽ ta lại không thể trồng cây ăn quả sao? Ngươi đừng chiếm nhà xí mà ngồi không (*),ngươi không trồng đã đành, lại còn không cho phép người khác trồng.”
(*) ý chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sac-nong-gia/1586418/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.