"Sao vậy? Anh cảm thấy như thế là quá ác?"
Châu Hàm lạnh lùng bật lại.
Vị cảnh sát kia nhíu mày.
"Hay anh cảm thấy không nên phế bọn họ, để họ tiếp tục ức hiếp dân lành?"
"Chúng tôi không có ý đó."
Một nữ cảnh sát nói chen vào.
"Không có ý đó vậy là ý gì?"
Châu Hàm không nhìn cô ta, chỉ nhìn nam cảnh sát kia, không chút nhượng bộ nói: "Mấy người có nghĩ tới nếu không có anh ta, đợi mấy người tới tôi sẽ là cái dạng gì không?"
"Một người phụ nữ như tôi bị một đám côn đồ bao vây, đổi lại là cô, cô thấy nên làm gì với bọn chúng?"
Nữ cảnh sát bị cô nhìn thì cúi đầu.
Rõ ràng vấn đề của chuyện này ai cũng rõ ràng như mực đen trên giấy trắng, chẳng cần phải nói gì hơn nữa. Châu Hàm đích thực là bên bị hại. Bất kể đám côn đồ kia bị thương thế nào cũng là cô chiếm lý, bọn họ chính là quả báo.
"Muốn tôi bồi thường hay trả tiền thuốc men cho bọn họ?"
Châu Hàm cười gằn: "Vậy ai trả tiền bồi thường cho tôi?"
"Mấy người muốn bao che cho bọn chúng?"
"Đương nhiên không phải"
Nữ cảnh sát la lên.
Cô ta còn muốn nói gì nữa nhưng bị nam cảnh sát kia đưa tay ngăn lại. Anh ta nhìn Châu Hàm nói: "Dựa theo điều luật thì cô là người bị hại, có quyền tự vệ trong mọi tình huống, chuyện này đã rõ rành rành"
"Nhưng mà vị đây quả thật ra tay.."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sa-vao-luoi/3748939/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.