🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Sao vậy? Anh cảm thấy như thế là quá ác?"

Châu Hàm lạnh lùng bật lại.

Vị cảnh sát kia nhíu mày.

"Hay anh cảm thấy không nên phế bọn họ, để họ tiếp tục ức hiếp dân lành?"

"Chúng tôi không có ý đó."

Một nữ cảnh sát nói chen vào.

"Không có ý đó vậy là ý gì?"

Châu Hàm không nhìn cô ta, chỉ nhìn nam cảnh sát kia, không chút nhượng bộ nói: "Mấy người có nghĩ tới nếu không có anh ta, đợi mấy người tới tôi sẽ là cái dạng gì không?"

"Một người phụ nữ như tôi bị một đám côn đồ bao vây, đổi lại là cô, cô thấy nên làm gì với bọn chúng?"

Nữ cảnh sát bị cô nhìn thì cúi đầu.

Rõ ràng vấn đề của chuyện này ai cũng rõ ràng như mực đen trên giấy trắng, chẳng cần phải nói gì hơn nữa. Châu Hàm đích thực là bên bị hại. Bất kể đám côn đồ kia bị thương thế nào cũng là cô chiếm lý, bọn họ chính là quả báo.

"Muốn tôi bồi thường hay trả tiền thuốc men cho bọn họ?"

Châu Hàm cười gằn: "Vậy ai trả tiền bồi thường cho tôi?"

"Mấy người muốn bao che cho bọn chúng?"

"Đương nhiên không phải"

Nữ cảnh sát la lên.

Cô ta còn muốn nói gì nữa nhưng bị nam cảnh sát kia đưa tay ngăn lại. Anh ta nhìn Châu Hàm nói: "Dựa theo điều luật thì cô là người bị hại, có quyền tự vệ trong mọi tình huống, chuyện này đã rõ rành rành"



"Nhưng mà vị đây quả thật ra tay.."

"Anh ta là nhân viên của tôi, mấy hôm nay vì công việc nên không có đi làm cho nên không tính là người ngoài"

Châu Hàm không đợi anh ta nói hết đã lạnh lùng cắt ngang: "Nếu không có anh ta thì tôi sẽ không gặp được các người đâu."

Nhìn nam cảnh sát nhíu mày, cô cười gằn: "Đáng lý ra các người phải trao huân chương vinh dự cho anh ấy vì đã thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mới đúng"

"Mẹ..."

"Ngồi xuống!"

Tên côn đồ vừa nghe thấy đã muốn nổi khùng nhưng vừa đứng dậy đã bị một vị cảnh sát trấn áp ngồi trở lại trên ghế.

Từ đầu chí cuối Châu Hàm đều không nhìn bọn họ, nhìn mấy người cảnh sát nói rõ ràng từng chữ: "Vốn dĩ gọi các người tới là để bảo vệ công lý."

"Nhưng mà có vẻ công lý của mấy vị không có giá trị lắm, cho nên đám côn đồ này vẫn nhởn nhơ khắp nơi, áp bức người hiền lành không có chỗ dựa"

"Tôi không quan tâm các người muốn xử trí bọn họ thế nào, chẳng qua tôi sẽ không bồi thường bất cứ thứ gì, cả nhân viên của tôi nữa. Chuyện bọn họ phá quán của tôi tôi có thể không tính toán, nhưng nếu còn người cứ muốn bao che cho bọn họ, đợi tôi ra ngoài sẽ đem chuyện này công khai cho mọi người biết, để xem họ có đứng về phía một người phụ nữ thân cô thế cô như tôi không"

"Giờ tôi đi được chưa?"

Châu Hàm lạnh lùng nhìn bọn họ.

Mấy người cảnh sát hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là nam cảnh sát kia nói chuyện.

"Hai người đi đi"

Anh ta nói rồi còn ẩn ý nhắc nhở: "Nhưng nếu sau này còn có chuyện như vậy hi vọng cô bình tĩnh không cần nóng nảy, báo sớm cho chúng tôi"

Châu Hàm nghe xong cười cười.



"Chỉ sợ các người vẫn không đến kịp, hoa cúc đã sớm tàn rồi"

Cô đứng dậy kéo người đàn ông bên cạnh theo, không quay đầu lần nào nữa nói: " Tôi cảm thấy bản thân nên dựa vào chính mình thì hơn."

"Quy tắc ngầm thì nên giải quyết ngầm vẫn hợp lý hơn đúng không? Ai đời lại báo cảnh sát"

Đám côn đồ đang sừng sộ vì thấy cô được thả đi nghe thấy câu nói này liền thành thật ngồi trên ghế.

Châu Hàm cười lạnh lẽo, nắm tay người đàn ông đi ra khỏi đồn cảnh sát.

Từ đồn cảnh sát đi ra, muốn trở lại nhà cô cần đi một đoạn đường, ngồi xe chừng năm phút nhưng Châu Hàm không muốn đi xe, cho nên sau khi ra ngoài cô cứ thế lững thững đi về phía trước.

Người đàn ông cao lớn vẫn bị cô nắm tay dắt đi, như đang dắt một con cún bự ấy. Thế nhưng anh không chút dị nghị nào để cho cô nắm, cũng chẳng nói gì.

Châu Hàm đoán là do anh đợi cô lên tiếng trước.

Dù sao giữa họ vẫn còn một vấn đề bự lắm. Mà Châu Hàm lại không định né tránh.

"Lúc nãy anh đi đâu vậy?"

Châu Hàm hỏi chính là trước lúc bọn côn đồ tới.

Người đàn ông đáp rất nhanh, như đã đợi sẵn: "Về nhà"

"Anh cảm thấy mình có thể biến trở lại được rồi nên về mặc đồ"

Ngẫm lại vẫn còn thấy sợ, nếu anh biến lại trễ chút, hoặc ra trễ chút, thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Châu Hàm lại khá hài lòng với câu trả lời của anh, rồi lại cảm thấy mình chuẩn bị tư tưởng quá đầy đủ, thế mà còn rất thản nhiên chấp nhận sự thật con dơi kia thật sự là anh.

Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: "Chuyện biến hình đó... Không khống chế được à?"Nếu vậy thì cũng quá bất tiện đi.

Sau đó cô nghe thấy Dai phủ nhận: "Không phải".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.