Trong quân doanh đương nhiên cũng có sự so bì, thêm vào đó, binh lính vốn hiếu chiến, loại tỷ thí võ nghệ này không phải là hiếm.
Ta có thể từ chối, nhưng ở nơi này, chưa đánh đã thua chắc chắn sẽ bị người khác coi thường.
Ta sẽ không từ chối.
Ta không giống như tỷ tỷ, không giỏi giao tiếp với mọi người, nhưng ta có cách của riêng mình.
Ta vừa quấn băng vải quanh cổ tay, vừa ngẩng đầu lên nói: "Còn ai muốn tỷ thí với ta không?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mọi người xôn xao, sắc mặt lão binh trước mặt lập tức thay đổi.
"Thật sự là kiêu ngạo quá mức rồi đấy," một lúc sau, hắn cười lạnh: "Xem ra phải cho ngươi thấy quy củ của quân doanh rồi!"
Trận tỷ thí này, ta không dùng kiếm.
Ta chỉ dùng nắm đấm.
Nam nhân lực lưỡng trước mặt bị ta hung hăng quật ngã xuống đất, làm bụi bay mù mịt.
Ta bóp chặt cổ họng hắn, nhìn vào ánh mắt kinh hãi của hắn rồi từ từ buông tay.
Ta đứng dậy, nới lỏng cổ tay: "Người tiếp theo."
Bịch!
"Người tiếp theo."
Thình thịch!
Chờ đến khi lão binh cuối cùng đến khiêu chiến cũng bị ta đánh bại, mọi người nhìn ta như đang nhìn quái vật.
Ánh mắt đó không có ý khinh thường, chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Lão binh bị ta đánh ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quynh-tu-dinh-khong-tu-quan/3743622/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.