Nghe thấy cái tên này, Lâm tướng quân sững người, ngay sau đó môi ông run rẩy, vành mắt nam nhân cao lớn ấy cũng có chút đỏ ửng.
Ông ấy che giấu bằng cách nghiêng mặt đi, nói: "Gió kinh thành to quá, thổi đến nỗi mắt ta đau."
Nhưng không ai trong Lâm gia vạch trần ông ấy, bởi vì vành mắt của những bậc trưởng bối đều đỏ hoe, đặc biệt là Lâm Thiệu.
Nắm đ.ấ.m của ông ấy siết chặt, một lúc lâu sau mới buông lỏng.
Ông ấy là người đệ đệ mà phu nhân yêu quý nhất, cũng là cữu phụ mà tỷ tỷ kính trọng nhất.
Nghe nói hôn sự của phu nhân là do Hoàng thượng ban hôn, thánh chỉ ban xuống, không thể trái lệnh.
Từ đó, nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, xông pha trận mạc năm xưa trở thành nữ nhân khuê các, quanh quẩn trong nhà.
Lâm gia liều c.h.ế.t chiến đấu lập công, cũng không thể cứu người ra khỏi vũng bùn đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn người héo mòn.
Ta khom người: "Thuộc hạ Tư Quân, bái kiến tướng quân."
"Nếu muốn cứu một người, vậy thì hãy tự mình cố gắng."
Lâm tướng quân vỗ vỗ vai ta, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Ta biết ý của ông ấy.
Ông ấy không cứu được Lâm Hi Quân, cho nên hy vọng ta cứu được Mạnh Tư Quỳnh.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh.
Lâm gia một lòng trung nghĩa với triều đình, cuối cùng lại bị vắt chanh bỏ vỏ, mặc người c.h.é.m giết.
Nhưng ta sớm đã muốn g.i.ế.c vua g.i.ế.c cha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quynh-tu-dinh-khong-tu-quan/3743621/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.