Hôm sau Mộc Khả Hân ngồi trên ghế cho Nhuỵ Nhi chải tóc.
“ Tiểu thư, hôm nay ngươi..” Nàng ấp úng hỏi.
“ Hôm nay ra phố, nhớ đem theo ngân lượng “ Nàng nói.
“ Vâng” Nhuỵ Nhi tuân theo, nàng không biết tại sao tiểu thư lại quyết định như vậy, nhưng nàng tin tưởng tiểu thư.
“ Đi thôi” Nàng đứng dậy đi ra cửa.
Hai người theo cửa sau đi ra ngoài, Mộc Khả Hân đi dạo quanh khu phố, nàng đi vô một tiệm ăn vắng khách.
“ Cô nương mời vào, mời vào “ Chủ quán vui vẻ chạy ra nói.
“ Ta không vô ăn “ Nàng lạnh nhạt nói.
“ Vậy... cô nương “ Hắn ngạc nhiên.
“ Ta muốn mua tiệm của ngươi “ Mộc Khả Hân bình thản nói.
Nhuỵ Nhi trố mắt nhìn nàng, chủ tiệm cũng há to miệng.
“ Cô...cô nương không nói giỡn đi “ Hắn lấp bấp nói, không phải hắn già rồi nên nghe nhầm chứ, nữ tử này muốn mua lại tiệm của hắn sao.
“ Ta không nói giỡn “ Nàng lạnh tanh trả lời.
“ Cô nương, ta khuyên cô một câu tiệm ta lâu năm chưa từng đông khách, cô đừng dại dột, ta cố gắng lắm để kiếm tiền nuôi sống bản thân thôi.” Hắn cố gắng khuyên nhũ nàng.
“ Ta chỉ hỏi ngươi bán hay không? Đừng nói nhiều “ Nàng nhăn mi lạnh nhìn hắn.
“ Ta..” Chủ tiệm do dự.
Mộc Khả Hân liếc qua Nhuỵ Nhi, nàng ta hiểu ý nàng nên lên tiếng “ Tiểu thư ta đã quyết đừng do dự, đây là tiền “
Nhuỵ Nhi đặt xấp ngân lượng lên bàn, Chủ Tiệm trố mắt ra nhìn, nhiêu đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quoc-tranh-phi/1518494/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.