“ Tiểu thư, ngươi thật giỏi nha, ngươi đã học võ sao? Sao nô tỳ chưa bao giờ thấy “ Lúc trước nàng chỉ nhìn thấy tiểu thư yếu đuối thôi, chưa bao giờ nhìn được người như bây giờ.
“Nhuỵ Nhi từ bây giờ ta không còn hèn yếu như trước, ta sẽ không để ai bắt nạp coi thường” Nàng khi ở hiện đại cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sẽ không bao giờ cho ai khinh thường.
“ Đựơc tiểu thư “ Nhuỵ Nhi cười lên, tiểu thư lớn thật rồi.
Nàng cười nhẹ sau đó kêu nàng đi theo ra ngoài.
Y như Mộc Khả Hân dự đoán, một lúc sau đồ ăn đã được mang tới, mùi thơm bay khắp căn phòng.
“ Cùng ngồi xuống ăn đi “ Nàng nhìn Nhuỵ Nhi đang đứng nói.
“ Không được, vậy không hợp quy cũ” Nàng vội xua tay.
“ Đừng nói nhiều ngồi xuống “ Mộc Khả Hân nhíu mày.
Nhuỵ Nhi thấy phản đối không hiệu quả, nàng kiên dè ngồi xuống ghế.
“ Ngươi cần để ta đưa đồ ăn lên miệng sao?” Nàng buồn cười đùa giỡ, xã hội cổ đại phân chia giai cấp rõ ràng, nàng biết. Nhưng nàng vốn không phải người tại đây, cho dù hoà nhập đến mấy cũng có những việc không thoải mái. Giống như không thể nào ăn được khi một người đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh nhìn chầm chầm mình.
Nhuỵ Nhi xua tay từ chối liên tục, nhanh tay tự gắp đồ ăn vô chén.
“ Còn có Nhuỵ Nhi, ngươi không cần kêu nô tỳ, cứ kêu “ Ta” là được “ Nô tỳ, nô tỳ nàng nghe không quen.
“ Sao có thể được, tiểu thư vậy không tốt “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quoc-tranh-phi/1518490/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.