CHƯƠNG 16
«Sao trước kia ta không nhận ra ngươi lại thích
làm mấy chuyện ‘không da không mặt mũi’ vậy chứ.»
.
Gắn bó tương giao, hơi thở cũng dần thu hẹp.
Dung Lạc trợn mắt ngày càng tròn kéo theo nhịp tim ngày càng rộn rã.
Nếu lúc đầu chỉ nhẹ nhàng êm dịu, mềm mại trơn tru, đến sau thì càng lúc càng triền miên như thủy triều sô sóng muốn nuốt gọn cả con người.
Trong sân bỗng dưng vang tiếng mèo kêu lanh lảnh, bấy giờ Dung Lạc mới hoàn hồn, lập tức đẩy Mộ Phù Sanh đang dán sát trên người mình ra.
Y vất vả bình ổn lại nhịp thở, phì phò một lúc mới mở miệng: “Ngươi, ngươi làm gì thế hả?”
Mộ Phù Sanh nhìn y nhẹ cười, hết mực nghiêm túc trả lời: “Ta biểu đạt tâm ý.”
Dung Lạc nghe mà sững người, tim hốt nhiên đập mạnh, mặt cũng bất giác đỏ bừng, y cuống cuồng mắng: “Nói hươu nói vượn!”
Mộ Phù Sanh bình tĩnh đáp: “Ta chưa từng nói hươn nói vượn với ngươi bao giờ.”
Trăng đêm nay tròn vành vạnh, ánh trăng cũng sáng ngời.
Trong khoảng sân con vắng vẻ, có hoa mai rơi rụng giữa không trung, phát tán hương thơm trong trẻo thoảng trong không khí.
Dưới tàng cây có hai bóng người đang đứng, tinh tế nhìn mới thấy bức tranh ấy đẹp làm sao.
Tâm tư Dung Lạc lại rối bời: “Nhưng, nhưng mà… như thế là sai rồi.”
Mộ Phù Sanh hỏi lại: “Sai ở đâu?”
Dung Lạc chả biết trả lời ra sao, ánh mắt lại dao động.
Mộ Phù Sanh nói: “Tiểu Lạc, ta biết ngươi lo lắng điều gì, nhưng có một số việc vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quan-nhap-mong/8148/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.