CHƯƠNG 17
«Con không muốn thì thôi, có người nguyện ý là được.»
.
Sau khi tất cả mọi người đã vào nhà, Mộ phu nhân liền thu xếp bàn ăn, Mộ Trầm Khanh lại một mực muốn hạ một ván cờ với Dung Lạc trước đã.
Mộ phu nhân liền khuyên ông: “Lão gia, thời giờ không còn sớm, một lúc nữa cơm canh nguội lạnh hết, ăn cơm trước đi, hai đứa nó đi cả ngày đường hẳn cũng đói bụng lắm rồi.”
Lúc ấy Mộ Trầm Khanh mới đồng ý.
Thủ nghệ nấu cháo của Mộ Phù Sanh chắc chắn được kế thừa từ mẫu thân rồi, vì khi bà mới chỉ bày mâm cơm thôi mà đã sắc hương vị đủ cả, khiến ai trông thấy cũng phải rục rịch tay chân.
Vào bữa, Mộ Trầm Khanh liên tục gắp rau cho Dung Lạc, Dung Lạc lại ăn từ từ từng miếng nhỏ, chỉ chốc lát sau bát đã đầy ụ. Mặc dù y vẫn cười tiếp nhận, nhưng càng về sau thì không khỏi nhíu mày khổ não: Nhiều thế này, sao mà ăn cho hết được đây?
Mộ phu nhân rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà nhắc nhở ông: “Lão gia, Tiểu Lạc có phải hài tử không ăn được cơm đâu mà, ông không để thằng bé tự ăn được hay sao.”
Mộ Trầm Khanh lại coi như không nghe thấy: “Tôi thích chiếu cố nó đấy, bà thấy không thoải mái ở đâu hở.”
Nói rồi còn muốn gắp thêm cho y một miếng rau chân vịt, đến nửa đường lại bị Mộ Phù Sanh ngăn cản: “Cha!”
Mộ Trầm Khanh phì phò râu mép với hắn: “Xú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quan-nhap-mong/1858295/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.