Edit: Mạc Thiên Y
“Ngày mai sai người thả Lan trắc phi ra đi!” Thái tôn phi lạnh nhạt nói.
Thanh Bình nghe vậy rõ ràng lắp bắp kinh hãi: “Nương nương, chúng ta ấy mà rất vất vả… Nên nhân cơ hội này, khiến cô ta cả đời không xoay mình được mới phải chứ!”
“Đồ ngốc, lo cái gì?” Thái tử phi nhếch khóe miệng, lộ ra biểu tình khó lường: “Yến Như Lan chẳng qua là đứa con được cưng chìu quá thành hư, ỷ mình đẹp liền làm xằng làm bậy, người như vậy căn bản không đủ trầm ổn, cô ta náo động càng lớn, sẽ chỉ càng khiến gia chán ghét, cũng càng có thể chứng tỏ bổn cung hiền lương, chuyện một công đôi việc này, cớ sao không làm?”
“Nương nương cao kiến.” Thanh Bình lập tức dời đề tài, khâm phục nói.
Thái tôn phi nghe vậy chỉ ung dung cười, trong lòng cô ta hiểu rõ hơn ai hết, Yến Như Lan trong lòng trượng phu đúng là có chút đặc thù, chỉ là đối phương thực sự quá hống hách, toàn tâm toàn ý muốn trượng phu chuyên sủng. Nữ nhân ấy à, ầm ỹ một chút, ăn một ít dấm, nam nhân sẽ cảm thấy trong lòng thoải mái, chỉ khi nào vượt qua giới hạn, sẽ khiến cho nam nhân phiền chán, cảm thấy họ không hiền huệ, bụng chất đầy ghen ghét đố kỵ, điều này sẽ phá hủy tình cảm.
Chỉ cần trượng phu không đối đãi đối phương như “nữ thần”, Yến Như Lan kia thì có đáng gì? Còn không phải là con kiến hôi trong tay mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006622/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.