Edit: Mạc Thiên Y
Giống như Tô Tuệ Nương hiểu rõ hắn, Yến Hoằng Chân đối với nhược điểm của Tô Tuệ Nương cũng rõ mồn một.
Tuệ tỷ tỷ của hắn là người có tấm lòng Bồ Tát, trước nay không nhìn nổi người khác chịu khổ, từ nhỏ đến lớn hắn giở chiêu “giả bộ đáng thương” này vòi được không biết bao nhiêu cái lợi rồi, lần này hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Tô Tuệ Nương cuối cùng không lay chuyển được hắn, cũng không biết làm sao, trong lúc mơ mơ màng màng đã bị lôi lên trên giường, lúc Yến Hoằng Chân chu mỏ như con khỉ đột gặm loạn, cả bộ não càng thêm mờ mịt. Lúc quần áo bị kéo ra, trong đầu óc rối như tơ vò của Tô Tuệ Nương bỗng dưng nổi lên cảm thán —— thằng nhóc chết tiệt này thật đúng là không khách khí a! Nàng nghĩ như vậy.
Thiếu niên không biết tiết chế, hành hạ Tô Tuệ Nương đến “hồn bay lên trời” mới khó khăn dừng động tác ngay lúc hừng đông, mà cũng không buông tay, cứ như vậy hạnh phúc dạt dào ôm lấy, Yến Hoằng Chân cảm thấy dẫu mình có chết ngay tại thời khắc này, cũng không tiếc nuối.
Một giấc này ngủ từ bình minh thẳng tới xế trưa, Tô Tuệ Nương mơ màng mở mắt.
Yến Hoằng Chân đang một tay chống đầu, hí hửng nhìn nàng.
Tô Tuệ Nương chớp mắt hai cái, bấy giờ mới định thần lại.
“Mấy giờ rồi?” Nàng vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình có chút khàn khàn.
“Mới giờ ngọ, còn sớm mà, Tuệ tỷ tỷ ngủ thêm lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006592/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.