Edit: Mạc Thiên Y
Đương lúc Vương Thất Lang của quá khứ là Yến Hoằng Chân của bây giờ, bị một đường kéo lên xe ngựa, lại xuống xe, bị đẩy vào một tòa phủ đệ, cuối cùng được đặt trên giường mềm của nữ tử hương khuê, hắn cũng hoàn toàn chưa tỉnh thần lại, chỉ mở to mắt lom lom nhìn cô gái trước mắt.
Sau thật lâu, thật lâu, hắn vươn tay, run rẩy sờ sờ gương mặt của Tô Tuệ Nương, run giọng hỏi: “Tuệ tỷ tỷ, là Tuệ tỷ tỷ thật sao?”
Tô Tuệ Nương thấy dáng vẻ kích động đến không thể tự khống chế, hai mắt bất tri bất giác dâng đầy nước mắt của hắn, lòng nàng lập tức mềm nhũn, toàn bộ hóa thành nước.
“Tiểu tử thúi, mới năm năm không gặp mà đã quên ta?” Tô Tuệ Nương hít mũi một cái, nức nở nói: “Đúng là vô lương tâm.”
Bên tai là tiếng trách mắng quen thuộc sâu trong ký ức, tuy oán trách nhưng cũng đầy ắp thương yêu, đây là giọng nói mà Yến Hoằng Chân thường xuyên nhớ tới sau nửa đêm tỉnh mộng, là an ủi duy nhất trong lòng khi hắn bị khi nhục cắn răng gắng gượng. Giờ phút này này, Yến Hoằng Chân không còn vẻ hung ác như vừa rồi nữa, tựa như một đứa bé chịu hết vô số uất ức, chợt bổ nhào vào trong ngực Tô Tuệ Nương, ôm chặt thật chặt eo nàng, khóc lớn nói: “Tuệ tỷ tỷ, Tiểu Thất rất nhớ tỷ a!”
Tô Tuệ Nương hốc mắt đỏ bừng, thoáng chốc nước mắt rơi như mưa.
Cửu biệt trùng phùng, hai người cứ thế ôm nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006566/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.