quỳ thủy: cách gọi kinh nguyệt ngày xưa.
Edit: Mạc Thiên Y
Những ngày sau đó trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt lại qua một tháng. Một ngày nọ, Tô Tuệ Nương đang giẫy cỏ trong vườn, bên ngoài bỗng truyền đến từng tiếng rao, nghe kỹ chính là tiếng rao hàng của người bán hàng rong. Vương Gia Ao ở nơi hẻo lánh, muốn lên thị trấn mua bán phải tốn chút sức, vì thế thỉnh thoảng sẽ có người gánh hàng rong, lui tới thôn trang phụ cận bán ít dầu muối tương dấm bánh kẹo vân vân. Loại hành vi này rất được người trong thôn hoan nghênh, lần nào đến cũng có không ít người bu quanh.
Tô Tuệ Nương nghĩ đồ gia vị trong nhà cũng sắp dùng hết, bèn buông việc, rửa sơ mặt rồi đi ra ngoài. Quả nhiên, đứng dưới tàng cây, người bán hàng rong đã bị nhiều thôn phụ vây quanh, còn có bảy tám đứa bé choai choai, mặt đầy thèm thuồng nhìn bánh kẹo trong hộp, nài nỉ mẹ mua cho mình một ít.
Mỉm cười chào hỏi hàng xóm, Tô Tuệ Nương móc ra hai đồng tiền, người bán bán hàng rong kia dùng cái muôi lớn bằng gỗ, múc ra hai muỗng xì dầu đổ vào cái vạc sành trong tay nàng. Tô Tuệ Nương mua thêm một bao bánh nếp, một bao kẹo lạc, mở một bao trong đó, lấy ra chia cho đám trẻ con đang trông mong nhìn nàng. Không kịp đợi nhận kẹo, đám nhỏ đã cười chạy đi chơi tứ tán.
“Đám tiểu tử thúi này, đến một tiếng cảm ơn cũng không nói, xem về nhà có ăn đòn không!” Có chị kia trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006505/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.