Chút bóng đêm cuối ngày nhập nhằng phía chân trời, cả bầu trời màulam tối dần dần chuyển sáng; mặt trời xuyên thấu qua từng tầng mây, ánhsáng màu vàng hòa tán khắp mặt đất. Vẫn còn khá sớm nên trên đường không có người qua lại, chỉ có tiếngvó ngựa dồn dập. Tiếng vang biến mất sau tầng đất bụi thổi tung lên,người ngồi trên ngựa có vẻ mệt mỏi, lúc này con ngươi vốn sáng ngời cũng lâm vào trầm tư. Vó ngựa bay nhanh, cuối cùng cũng về tới trước cửa Vân vương phủ,nàng nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa. Cũng chẳng quan tâm tới mấy lọntóc rối tung, nàng dung sức đẩy đại môn gây ra những tiếng động kèn kẹtđiếc tai. - Vương … vương phi! – người ra mở cửa có vẻ kinh ngạc, anh ta cố dụi đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặtmình. Cho dù có vẻ phong trần, mệt mỏi nhưng vẫn không giấu đi được néttươi cười như nắng sớm của nàng. - Làm sao vậy? – nàng cười hỏi, ném roi ngựa cho gã rồi đi nhanh vào bên trong. Vẫn là căn phòng ngủ quen thuộc, vẫn là bóng người quen thuộc. Rõràng giờ đã là hừng đông mà phỏng ngủ của nàng vẫn thắp một ngọn nến.Nàng cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy có người đang đưa lưng về phía mình, hình như đang nhớ tới cái gì đó. - Chuẩn bị đi, chờ lát nữa các ngươi cứ nghe theo sự sắpxếp của Vô Ngân! – giọng nói của hắn nghe rất mệt mỏi song lạnh khôngchút độ ấm giống như lần đầu tiên nàng nghe thấy. Trong tay hắn đang nắm thứ gì đó, nhìn kỹ hơn thì nàng lập tức biết được đó là gì, bất giáctim đập nhanh hơn. Cảm thấy người mới tới không có phản ứng, Hiên Viên Khanh Trần không kiên nhẫn nói tiếp: - Sao, còn có chuyện gì muốn nói hả? – hắn xoay người nhìnlại, bất chợt trong mắt có kinh hỉ và nhiều hơn là giật mình, bất ngờ. – Nàng… - Khanh Trần, ta đã trở về! – Cảnh Dạ Lan từ từ đi tới bêncạnh hắn, nâng tay lên dịu dàng xoa hai gò má của Hiên Viên Khanh Trần.Một đêm không ngủ, vẻ mặt hắn thật hốc hác, râu mọc lởm chởm dưới cằm cọ vào da tay nàng có cảm giác đau ngứa. - Ta đang nằm mơ hay là nàng đã thật sự trở lại? – hắn không thể tin được, ngơ ngác nhìn nàng. - Sao, ngươi nằm mơ mà cũng thường mơ thấy nữ tử xinh đẹphả? – giọng nói của nàng có chút hờn dỗi, ngay sau đó liền bật cười;ngón tay mảnh khảnh chậm rãi vuốt ve gương mặt hắn. –Tayta bị râu củangươi cọ đau quá rồi! Hiên Viên Khanh Trần từ từ nhắm mắt lại, một lát, đột nhiên mở bừngmắt ra, nhanh tay bắt lấy tay nàng, đặt bên môi hung hăng hôn: - Nàng thật đúng là không biết nghe lời! – giọng nói cóchút run rẩy, có hờn có giận, song lại dễ dàng nghe ra sự quyến luyến ẩn chưa bên trong. Nàng đã trở lại, đúng là nàng đã trở lại! - Cảnh Dạ Lan ta trước giờ có khi nào thì nghe lời ngươinói chứ? Trước kia không, hiện tại cũng không… – nàng nheo mắt lại, rúttay khỏi tay hắn, trượt xuống cổ họng. Đuôi mắt xinh đẹp khẽ nhướng lên, đôi môi phấn nộn mở ra. – Sau này hả? Dĩ nhiên vẫn sẽ không nghe! Hai điểm sắc lạnh trong đôi mắt đó nháy mắt bị hòa tan lúc nàng nhìntới Hiên Viên Khanh Trần. Nụ cười trêu chọc, ấm áp của nàng khiến lòngHiên Viên Khanh Trần nóng lên theo, song vẫn hé ra gương mặt lạnh lùng. Sau này? Nàng nói là sau này?! Tiếng lòng đầy kích động mà hắn vẫn cố tỏ ra một bộ không quan tâm: - Nàng đúng là lớn mật, dám không nghe theo sự an bài củata, còn tự tiện chạy về đây. Bọn họ làm việc kiểu gì mà không có lấy một người nào thông báo cho ta một tiếng! - Là tự ta muốn quay về, là ta không cho bọn họ nói chongươi biết; bằng không làm sao ta có cơ hội chạy về chứ?! – Cảnh Dạ Lanchẳng thèm sợ bộ dáng tức giận của hắn, tiến lên cầm tay hắn. – Ngươiyên tâm, ta đã dặn dò bọn họ đưa Thu Thủy trở về, ngươi còn lo lắng cáigì nữa?! - Đương nhiên là nàng! – Hiên Viên Khanh Trần bật thốt ra.Nàng không suy nghĩ gì liền trở lại nơi này, tuy không nói ra nguyênnhân song hắn cũng hiểu được vì sao. Kích động trong lòng không thể nàodiễn tả được bằng lời nói cứ thế đè nén xuống. – Ta an bài tất cả làmuốn nàng trở về, vậy mà nàng lại chạy về đây, có biết là nguy hiểm lắmkhông. Hắn biết nữ nhân trước mắt đây không hề giống những người tầm thườngkhác; song dưới bất cứ tình huống nào không phải một người là có thểthay đổi ý định của nàng! Cảnh Dạ Lan nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn thì liền chủ động ôm lấy hắn: - Chính vì biết nguy hiểm nên ta mới muốn ở lại. Này, HiênViên Khanh Trần tiểu kỹ xảo của ngươi làm sao làm khó được ta chứ! – híp đôi mắt hạnh lại, nàng chỉ chỉ vào thái dương hắn, ý cười tự tin,nghiêm túc chảy ra trong đáy mắt. Cuối cùng thì Hiên Viên Khanh Trầncũng đành thở dài bất đắc dĩ. - Cảnh Lan, nàng đúng là khắc tinh của ta mà. Đối với nàng thì ta chẳng có biện pháp nào cả. - Đương nhiên. Hiên Viên Khanh Trần, ngươi nợ ta còn chưatrả, đừng mơ tưởng muốn thoát khỏi sự đòi hỏi từ ta. Hiểu chua?! – nàngcười duyên, hai đôi mắt vọng vào nhau. Hắn nhịn không được cúi xuống ômngười trong lòng. Hoa Thanh Nhã so với những gì bọn hắn nghĩ còn phức tạp hơn nhiều.Vừa không muốn thả hắn rời khỏi Lan Lăng, vừa không dám chủ động độngthủ với hắn, lúc nào cũng nằm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Chibằng bọn hắn chủ động trước. - Cảnh Lan, trời đã sáng rồi, sẽ có người trong cung tớiđón nàng. – hắn vuốt ve mái tóc dài của Cảnh Dạ Lan, không hề muốn nàngmạo hiểm. Cho dù năng lực của nàng cũng khiến cho hắn nể sợ một phầnnhưng hắn vẫn không thể nhẫn tâm để nàng đi vào chỗ nguy hiểm. - Ừm, nếu ta không trở lại thì ngươi định để ai tiến cung? – nàng nâng mặt lên hỏi. Hắn không trả lời được, nàng kiễng mũi chân chạm đôi môi non mềm vào môi hắn. Trong khi hắn còn đang thất thần thì nàngác ý há miệng, cắn một miếng. - Ái… – Hiên Viên Khanh Trần ăn đau không khỏi nhíu mày, còn nàng thì đắc ý cười liên tục. - Đây là phần lãi từ món nợ của ngươi với ta! – nàng nhếch cằm, giọng nói bá đạo. - Phần lãi? – mâu quang Hiên Viên Khanh Trần trầm lại,không phải giận mà vì sinh ra một thứ tình cảm nồng đậm khác lạ vớinàng. Cánh tay vươn ra, ngăn đường đi của nàng lại. – Nàng cố ý?! - Đương nhiên! – Cảnh Dạ Lan cũng không né tránh hắn, đưamặt tới gần mặt hắn, đầu ngả xuống bả vai hắn, nhỏ giọng nói. – Ngươiđưa ta vào cung, vợ chồng tình thâm .. lưu luyến.. cho nên…. – nàng cười khúc khích, hai má chốc chốc đỏ bừng. - Cho nên cái gì? – hắn đã biết rõ còn cố hỏi. - Cho nên chúng ta còn có thời gian! – cánh môi ẩm ướt củaCảnh Dạ Lan ghé sát bên tai hắn, nỉ non. – Khanh Trần, lúc này ta vàngươi nhất định phải thắng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]