Ánh trăng như nước, quang hoa thất luyện.
Trên đường đi, Cảnh Dạ Lan giúp đỡ Hiên Viên Khanh Trần rời khỏi sơncốc, nếu không phải vì trước mắt còn có một tên Hách Liên Quyền bị ápgiải lại còn có người hầu của gã áp sát từng bước thì hai người bọn họthoạt nhìn cứ như là đôi tình nhân đang lững thững dạo bước trong sânvắng vậy.
Cánh tay Hiên Viên Khanh Trần ôm lấy vai Cảnh Dạ Lan, còn tay nàngthì giữ chặt eo hắn nâng đỡ sức nặng nửa người hắn. Trong bóng đêm, hắncúi đầu nhìn nàng, trên khuôn mặt tinh xảo hé ra một ý cười dứt khoát,quả cảm như có như không; đôi mắt trầm ổn bình tĩnh hoàn toàn bỏ quanguy hiểm phía sau mà chỉ chăm chú giúp hắn từ từ bước đi.
- Có thể đi nhanh hơn chút, nàng cũng buông tay đi, sẽ không sao… – Hiên Viên Khanh Trần đau lòng nói, thực ra lúc này hắn rất mãnnguyện.
- Ngươi câm miệng, muốn nói nữa thì ngươi tự mình đi lấy. –nếu hắn có thể tự mình bước đi như đã nói thì nàng còn lâu mới giúp đỡcái thân hình nặng trịch này. Cảnh Dạ Lan uất giận đáp trả.
- Được rồi, ta không nói nữa, nàng cũng đừng nóng giận. –khẩu khí của hắn lập tức mềm xuống nhưng khóe miệng lại cong lên ý cười, căn bản là hắn đang hưởng thụ sự tức giận khó hiểu của nàng. Vô luậnnàng có bộ dáng gì thì đều khiến cho Hiên Viên Khanh Trần nhìn khôngchán, trừ bỏ khi nàng thương tâm khổ sở thì hắn tình nguyện ngắm nhìnnhững biểu tình bất đồng của nàng.
Cảnh Dạ Lan không hề để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-phi-ta-vuong/1583269/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.