Chương trước
Chương sau
Ánh mắt hắntà nghễ, khoẻ miệng quật cường mím chặt, “Ai cần nàng tới cứu.” Trongtim quét qua một trận gió lạnh, làm cho nàng thiếu chút nữa đến thở dốccũng không được, mười đầu ngón tay nhọn gắt gao bấu chặt tay mình, muốnmượn cơn đau này chia bớt cơn đau kia, và cũng là để phát tiết.
“Nếu nàng chịu không nổi thì hãy cắn ta!” Hắn sốt ruột nói.
Hôm nay nàng muốn làm cho hắn hiểu, đau đớn phát tác làm cho nàng không phân biệtrõ ràng được cái gì, nghe hắn nói như vậy, nàng liền ôm sát lấy cổ HiênViên Khanh Trần, dùng sức cắn đầu vai của hắn.
Dạ thịt đauđớn, thế nhưng điều đó lại khiến gương mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười. “Tốt, nàng đừng nhả ra, đừng làm thương chính mình là tốt rồi!” Hắn đau đớnôm sát nàng. Dây cương trong tay co rúm, Mặc câu vẫn phi nước đại vềphía trước. Khiến cho quân đội Tây Sở đuổi phía sau cách rất xa.
“Ngô…” Thanh âm Cảnh Dạ Lan nức nở từng trận, mỗi tiếng như đánh vào ngực hắn.
“Chúng ta sẽ lập tức trở về quân trướng. Nàng ráng chịu một chút.” Bóng người cáchđó không xa làm cho vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần run lên, là Vô Ngân đếnđây…
Phủ phục ởtrên đầu vai hắn, chỗ ấy tràn đầy mùi máu tươi, là chính nàng đã cắn hắn bị thương? Cảnh Dạ Lan vô lực nhắm mắt lại, chỉ nghe tình huống hắnbây giờ đang rất bi thảm, không khỏi nhíu mày hỏi.
***
“Ta đã đigặp Tây Sở Hách Liên Quyền.” Hắn nói đơn giản vài câu, dừng ngựa, vội vã đem Cảnh Dạ Lan đang hôn mê vào trong doanh trướng. Sau khi tìm kiếmmột hồi lâu, hắn cẩn thận cho nàng ăn xong dược, nhìn mày nàng giãnra,hắn mới chậm rãi thả lỏng thân mình, yên tâm ngồi xuống.
“Ngươi xem ngươi đã biến thành bộ dáng gì!” Vô Ngân bước lên phía trước đỡ hắn.
“A, nguyênlai ta cũng bị thương.” Hắn nhìn lại phía sau lưng, không thèm để ý cười một tiếng. Một nổ tên cơ hồ như muốn xuyên thấu vai của hắn, quần áocủa hắn đã sớm bị máu làm cho ướt đẫm, theo cánh tay hắn không ngừngchảy xuống.“Uy lực của tên nổ thực sự lớn.” Hắn không khỏi nói. Lá gancủa nữ nhân này so với uy lực tên nổ còn muốn lớn hơn nhiều, cư nhiêndám nói sẽ không bị thương, thật là đáng chết, lấy chính mình ra đùagiỡn.
Hiên ViênKhanh Trần biến sắc, nhìn Cảnh Dạ Lan hôn mê nhưng lại lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, không khỏi lo lắng sợ hãi khi nghĩ lại lúc nãy!
“Vì saongươi lại đem áo giáp tơ vàng của mình đưa cho nàng?” Vô Ngân nhìn chămchú áo giáp tơ vàng trên người Cảnh Dạ Lan. Cái áo giáp này, Hiên ViênKhanh Trần không bao giờ bỏ ra, đem nó trở này vật hộ mạng, thế mà hắnlại đem cho nàng ta mặc.
“Không có nàng, ta sợ có lẽ sẽ không về được, xem như là ta hồi báo nàng. ”
“Hồi báo?”Vô Ngân cười. “Dùng mạng để hồi báo, thật khiến người ta cảm kích.” Biểu tình trên mặt hắn biến đổi, phất tay áo đi ra ngoài.
“Ngươi thích thì cứ trách ta đi.” Hiên Viên Khanh Trần biết hắn đang tức cái gì.“Vừa rồi nàng cùng Hách Liên Quyên thách đố rằng tên nổ sẽ không gâythương gì tổn đến nàng. Vì thế ta mới có cơ hội mang nàng đi, chẳng qualúc rời đi, độc tố trong người nàng phát tác, ta quên rằng người Tây Sởrất giỏi bắn tên.”
Đột nhiên,Vô Ngân xoay người quay lại, trên mặt không chút y cười, “Bắc An Vươngcủa ta, sém lông mày vì lửa chiến sự, nhưng thật ra rất nhàn hạ thoảimái!”
“Ngươi biết ta muốn cái gì.” Huyết đỏ làm y phục dính bết vào da thịt.
Vô Ngân nhìn miệng vết thương của hắn máu tươi chảy không ngừng, thở dài một tiếng,« Thôi, chính ngươi không thương tổn chính mình, ta liền ngổi ở chỗ nàylàm gì. » Vẻ mặt hắn có chút mỏi mệt, ánh mắt hạ xuống, nhìn chăm chúthật lâu người đang ngủ say.
Thời điểmnàng tỉnh dậy không lâu sau đấy. Cảnh Dạ Lan cảm giác thân mình của mình tựa như bị đè bởi nguyên một kệ sách, vuốt cái trán, nàng cố nhớ nhữngchuyện xảy ra trước khi nàng hôn mê. Hoàn hảo, nơi này nàng đều quenthuộc hết thảy, hẳn là đã về đến Đại Nguyệt quân trướng.
« Vương phi, người tỉnh rồi. » Tiểu Ngôn ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt nàng, nàng nhớ rằng lúc nàng đi không có mang nàng ta đi theo.
« Sao ngươi lại đến đây ? »
« Vương gia phái người về vương phủ đón nô tỳ đến đây, về sau nô tỳ có thể tiếp tục hầu hạ Vương phi ! »
Nguyên lailà như vậy, là Hiên Viên Khanh Trần an bài. Nàng gật gật đầu, « Tốt,ngươi cứ ở lại, nhưng trước hết giúp ta chuẩn bị quần áo, ta muốn đứnglên. » Ngủ một lúc làm cho xương cốt nàng như đều đã có sức.
« Không được a, Vương gia đã nói, người phải nghỉ ngơi thật nhiều, nếu nô tỳ khôngtrông được người, Vương gia sẽ trách phạt nô tỳ. » Tiểu Ngôn liên tụcxua tay, ngăn cản Cảnh Dạ Lan ngồi dậy.
« Vương giasẽ không trách cứ ngươi, có gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm. » Nàng luônluôn ghét bị trói buộc tay chân, ngay cả việc nhỏ nhất đều phải quảnnàng.
« Vương phi, người tốt nhất không nên cãi lời Vương gia phân phó. Bằng không thì hãy chờ đến khi thương thế Vương gia tốt hơn, các ngươi khó tránh khỏi … »
Bị thương, hắn bị thương sao ? Nàng đúng là có cắn hắn một cái, nhưng không đến mức đó !
« Vương gia làm sao vậy ? » Nàng không khỏi hỏi.
« Nô tỳ cũng không biết nữa, hình như là bị thương nặng lắm, ngay cả Vô Ngân đại nhân cũng phải phiền lòng »
Trong mắtCảnh Dạ Lan vừa động, khó trách bữa đó nàng ngửi thấy mùi máu tươi rấtnồng, không đơn giản là vì bị nàng cắn bị thương. Tuỳ tay cầm lấy áochoàng, lung tung mang giầy bước đi ra ngoài.
« Vương phi… Vương phi…Để nô tỳ giúp người… » Tiểu Ngôn có nói cái gì đó, nhưng nàng không nghe rõ lắm, chính là cố hướng đến quân trướng của Hiên ViênKhanh Trần.
Đến nơi đó, nàng dừng cước bộ dồn dập lại đứng ở bên ngoài, nghe người bên trong nói chuyện. Có Vô Ngân, cũng có hắn.
« Những mũitên của nước Tây Sở thật đáng làm cho người ta ngạc nhiên, ta tạm thờicũng không biết làm cách nào giúp ngươi đem mũi tên này rút ra nữa. » Vô Ngân xem xét miệng vết thương của hắn, trên mũi tên tủa ra móc câu, câu ở trong thịt, không giống với những mũi tên tầm thường.
« Ngươi chỉcần để ý đến việc rút tên ra, ta không muốn nó ở bên trong lâu dài. »Hiên Viên Khanh Trần nhìn miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt, khi nóichuyện đã tác động đến miệng vết thương khiến cho hắn một trận đau đớn.
Hách LiênQuyền, chuyện ngươi sai lầm nhất, không phải là việc ngươi đã bắn côvương một mũi tên này, mà là ngươi dám dùng cái loại tên quái quỷ này để đánh đố cùng với nữ nhân của cô vương ! Miệng hắn tươi cười,chỉ có lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.