Lơ lửng giữa không trung, cánh cửa đen khổng lồ mở ra, MịNguyệt lần thứ hai xuất hiện mắt cô, không đành lòng nhìn cô trốn tránhsự thật, cái gì cũng không chịu tin. Trông Đào Chi Yêu bất lực như mộtđứa trẻ, tử thần chợp đau nhói, cuối cùng vẫn là không kìm lòng được,dừng ở trên không, nhẹ nhàng như lông chim rơi xuống đất.
“Đâykhông phải mơ, bọn họ không nhìn thấy em, là vì em thật đã…. đã chết.”Mị Nguyệt nhẹ giọng nói ra sự thật mà Đào Chi Yêu không muốn đối mặt.
Đúng, cô biết, từ khi cô thấy mọi người không nhìn thấy cô cô đã biết, nhưngcô không dám tin. Khi nhìn một người khác nằm trên giường cắm đầy ốngdẫn, trên đầu còn quấn một dải băng thật dày, cô cũng biết, không phảimơ, tất cả không phải mơ!
Chỉ là cô tự dối mình mà thôi.
Đào Chi Yêu từ từ đứng dậy, quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệngcòn mang theo một nụ cười xa xôi, nhẹ giọng nói: “Nguyệt, anh đến đóntôi sao?”
Mị Nguyệt gật đầu nói: “Đúng.”
Nói xong cười nhẹ với cô.
Hắn vẫn nhìn cô, nhìn cô, giống như nhìn cả đời cũng không đủ.
Giống như nếu không nhìn, tất cả sẽ kết thúc.
Hai người lẳng lặng đứng đối mắt nhìn nhau.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, Đào Chi Yêu nằm trên giường bệnh bỗng càngkhông ngừng ho ra máu, nhịp tim không ổn định, toàn thân co rút, trongphòng loạn lên, mọi người tiến đến, gồm cả Dạ Phong và chồn tía am hiểu y thuật, hai người ăn ý xử lý mọi việc, sau khi đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-no-tan-nuong-cai-tao-tong-tai-gay-cua-gioi-hac-dao/2160841/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.