…… Tí tách…… Tí tách……
Đây là tiếng gì vậy……
Một khắc rơi xuống từ trên cao kia, trong giấc mộng chỉ nhớ có một mảnh xanh lớn, mà màu xanh giống như bầu trời, khi rơi xuống, chỉ cảm thấy cả thân mình như được đặt trong đám mây mềm mại vậy, trở lại thành trẻ con, được bao trong cơ thể dịu dàng của mẹ.
Trong tai là tiếng nước biển lưu động, toàn thân treo giữa không trung, cả thân thể vô lực chỉ có thể mặc theo sóng nước, khóe miệng vẫn cười như cũ, nhưng không hiểu sao, khi nghĩ đã chìm đến đáy, đầu lại đau đớn một trận, từng trận mê muội, như ánh sáng yếu ớt cũng dần rời xa mình, cuối cùng, nhỏ dần, xung quanh hóa thành một màn đen.
Tách, tách…… Đây là tiếng gì……
Hãy tỉnh lại. Tỉnh lại…… Tỉnh lại…… tỉnh lại nhanh…… Là ai đang khóc? Là ai đang kêu bi thương?
Nhưng vì đầu đau như vậy, vì ngực đau như vậy, vì mí mắt như nặng ngàn cân, không thể mở được, lại không thể thở được? Giống như trẻ sơ sinh, không biết hô hấp như thế nào, thật buồn bực, thật khó chịu, thật đau khổ.
Rốt cuộc cô làm sao vậy?! Ai đến nói cho cô biết, cô làm sao vậy?
Cuối cùng, bên tai cô bỗng xuất hiện một tiếng thở dài nặng nề, thở dài trầm nặng mà ưu tư, lại giống như mang theo yêu thương cả đời.
Dường như trong bóng tối khi người đó vươn tay đến ôm cô vào lòng, đau đớn và nặng nề lại từ từ rời xa.
Lông mi run rẩy, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-no-tan-nuong-cai-tao-tong-tai-gay-cua-gioi-hac-dao/2160840/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.