Cửa điện bị mở ra, Tiệt Thiên Lưu tiến vào, khác với bình thường hay lui tới, Hầu Lực Võ đi theo phía sau hắn, bọn hắn như thảo luận cái gì, sắc mặt Tiệt Thiên Lưu ngưng trọng, mặt Hầu Lực Võ thì đỏ bừng, càng nói càng lớn tiếng.
“Vương thượng, ta thấy cần phải giết một mà răn trăm, nếu không chúng ta làm thế nào thống trị được đại Lạc quốc? Cho nên phải nắm bắt hết toàn bộ người.”
Ánh mắt của Tiệt Thiên Lưu nhìn về phía đồ ăn trên bàn, chính là theo tập quán bình thường hay ngồi ở vị trí kia, cung nhân xới một bát cơm trắng tỏa làn khói nóng, rồi mới lại xới cho Lạc Khả Khả.
Tiệt Thiên Lưu hướng về nơi Hầu Lực Võ ngồi nói: “Xới một bát cho tướng quân.”
Cung nhân lập tức nhanh chóng xới một bát cho Hầu Lực Võ, chỉ là hai người còn đang thảo luận, lâu không thấy bọn họ động đậy.
Chí hướng lớn nhất của cuộc đời Lạc Khả Khả, không ngủ thì ăn, nhìn đồ ăn với cơm trắng tỏa hương vị thơm ngon, đã sớm chảy nước miếng đầy đất.
“Ta ăn trước đây!”
Dù sao cơm cũng đã xới, muốn ăn hay không ăn là chuyện của bọn hắn, muốn y đói bụng mà nhìn chằm chằm đống đồ ăn ngon trên bàn, nghe bọn hắn nói một đống lời nhảm nhí, y cũng không điên!
Trời đất bao la đồ ăn là nhất, đây là nguyên tắc sừng sững không động trong tim y.
Y không quan tâm đến bọn hắn thảo luận, bắt đầu đại khoái đóa di, ăn đến nỗi lay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan/3164608/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.