Chương trước
Chương sau
Tiệt Thiên Lưu quả nhiên như lời hắn nói, không chút khách khí lần thứ hai hôn Lạc Khả Khả, hơn nữa lần này hôn càng mãnh liệt, nước dãi màu bạc chảy xuống từ bên mép bờ môi phấn nộn của Lạc Khả Khả.

Cảm giác rất thoải mái, Lạc Khả Khả mở đôi mắt mê mang, y đã bị hôn đến đầu óc mụ mị, tùy tiện cho Tiệt Thiên Lưu làm cái gì với y cũng được, chỉ cần cảm giác này có thể tiếp tục.

Mở rộng hai đùi của Lạc Khả Khả, bàn tay dính đầy dầu cao không biết lấy từ đâu, Tiệt Thiên Lưu xoa nắn bộ vị ẩn mật của y, Lạc Khả Khả vô cùng phối hợp nâng cái mông lên, tuyệt không thẹn thùng.

Dù sao cảm giác rất thích, còn thẹn thùng cái gì? Y hận không thể để hắn xoa nhiều một chút, làm cho y dục tiên dục tử, y đã hoàn toàn không còn chí khí giương cờ trắng đầu hàng.

Sau lại ngại chân mỏi, y còn lấy gối để ở dưới thắt lưng của mình, y trời sinh ghét nhất là phiền phức, để như vậy, chân y sẽ không mỏi, phần eo liền nâng cao, có thể để cho Tiệt Thiên Lưu thuận lợi nhu lộng.

Dầu cao kia vừa bôi vào, còn cảm thấy mát lạnh, nhưng không bao lâu liền biến thành cảm giác nóng rực, hại Lạc Khả Khả nóng đến mức muốn ngâm mình trong nước lạnh.

Kỳ quái, sao lại nóng như thế a? Đó là cái quái gì vậy?

“Ngươi bôi cho ta cái gì? Nóng quá, nóng quá…”

Chịu không nổi nhiệt độ như thế, thắt lưng Lạc Khả Khả nhịn không được bắt đầu xoay, mặc cho Tiệt Thiên Lưu có hôn hay an ủi như thế nào, cũng đều không có cách nào làm cho y bớt nóng, dục vọng nam tính của y sưng lên không ngừng, nước bọt không ngừng tràn ra, làm cho thân thể y vừa ướt vừa dính, hậu đình vì bất mãn mà khép mở không ngừng.

“Muốn chết, rốt cuộc ngươi dùng cái gì bôi ta?”

Miệng Lạc Khả Khả bắt đầu quát mắng, không còn để ý người này là quân vương nữa.

Hiện tại y không ngừng xoay thắt lưng, xoay đến mức thắt lưng sắp gãy, thậm chí bắt đầu mỏi, như thế làm sao y lại không phát cuồng?

Mặt Tiệt Thiên Lưu không hề đổi sắc nói: “Xuân dược.”

Lạc Khả Khả còn tưởng mình nghe nhầm.

Xuân… Dược, là xuân trong mùa xuân? Hay là xuẩn dược làm cho người ngu đi?

Nhưng y hình như chỉ nghe qua người ta bán “xuân dược”? Không có nghe qua có người bán “xuẩn dược”, xuân dược có người mua, xuẩn dược không có người bán, cũng không có người ngốc đến mức muốn mua, nếu là có người muốn mua dược đó, thì hẳn là hắn đã ngốc đến mức không cần ăn cái dược đó.

“Xuân dược? Là cái… cái… thứ khi tiểu cô nương trong kỹ viện không chịu bán thân, lão bản liền trộm cho vào đồ ăn của nàng?” Lạc Khả Khả sững sờ hỏi.

Tiệt Thiên Lưu thưởng thức vòng eo thon gọn nhỏ nhắn của y, xinh đẹp đến mức không một mỹ nữ từng hầu hạ hắn so sánh được, hắn chậm rãi cởi áo, côn thịt cương cứng, đã nói rõ lúc này hắn vô cùng kích động.

“So với cái kia mạnh hơn.” Tiệt Thiên Lưu nói không hề cảm thấy thẹn.

“Ta không có nói không hầu hạ ngươi, ngươi… ngươi muốn làm cái gì? Ai yêu, ta xoay thắt lưng mỏi quá.”

Nói thẳng ra, y chính là sợ phiền phức, sợ thắt lưng mỏi, sớm biết rằng thắt lưng mỏi đến mức tự mình muốn đấm, y sẽ không làm cái chuyện đáng chết này.

“Phòng bệnh hơn chữa bệnh, ta sao biết ngươi có thể bỏ dở giữa chừng hay không? Ngươi quỷ đầu quỷ não, nói không chừng lại nói ngươi muốn đi nhà xí, ta không chờ lâu như vậy được.”

“Thối…”

Mặc dù không phục, nhưng Lạc Khả Khả cũng không thể nói lại, Tiệt Thiên Lưu luôn đâm vào nhược điểm của y, y đành phải ngoan ngoãn thu hồi lời kháng nghị.

Lộ ra nụ cười chiếm hữu dục vọng cường liệt, Tiệt Thiên Lưu nói: “Đừng tức, chờ một chút sẽ mát, sẽ không nóng như vậy.”

Nhưng Tiệt Thiên Lưu không nói đại khái phải chờ đến sáng mai, hắn không có ngu đến mức nói cho y sự thật.

Nâng lên hai đùi Lạc Khả Khả, hắn chậm rãi đâm vào hậu đình của Lạc Khả Khả; Lạc Khả Khả cắn môi thở dốc vì kinh ngạc, nhưng cảm giác có một luồng mát lạnh theo Tiệt Thiên Lưu tiến vào thể nội.

“Lạnh… Lạnh!” Y kinh hô một tiếng.

Đúng là thân mình bị một vật thật lớn xé rách, nhưng cỗ hỏa nhiệt kia theo tiến nhập của Tiệt Thiên Lưu mà dần dần trở nên mát lạnh, Lạc Khả Khả thở dài một tiếng, nhưng tồn tại bá khí của Tiệt Thiên Lưu không làm y thả lỏng lâu lắm.

“Đúng, lạnh.”

Tiệt Thiên Lưu âu yếm hôn một cái, hắn không nói chờ một chút càng biến càng nóng, so với việc y vừa xoay thắt lưng còn nóng gấp trăm lần —— vẫn là một câu nói cũ, hắn không có ngu như vậy.

Hơn nữa Lạc Khả Khả tự nguyện hiến thân làm cho hắn càng cố gắng biểu hiện, như vậy sau này số lần Lạc Khả Khả tự nguyện hiến thân sẽ càng lúc càng nhiều, hắn cũng không nghĩ muốn lãng phí một khắc đêm đẹp nghìn vàng này.

~~o0o~~

“Ô… Đây là tính toán sai cả đời ta!”

Kể từ khi gặp Tiệt Thiên Lưu, Lạc Khả Khả nhạc thiên càng lúc càng thường cau mày ưu tư, ngay cả chính y cũng cảm thấy mình hình như bất lợi hơn ngày xưa, bởi vì cả đời này y còn không thảm như bây giờ.

Y trần như nhộng nằm trên giường, ngay cả động cũng không động được, cho dù sáng sớm cung nhân giúp y lau người, giúp y xoa bóp thắt lưng, cũng không khiến thân của y tốt hơn.

Chỉ cần hơi động một chút, thân thể y liền phát đau muốn chết, nhất là phần eo cũng bộ vị ẩn phía sau đau đến làm y muốn khóc.

“Sớm biết sướng một đêm lại phải trả giá đắt như thế này, ta tuyệt đối không cày.”

Nói không chút kiêng kị, đêm qua làm đến không chỉ không đau, y còn bám lấy thân thể cường tráng của Tiệt Thiên Lưu, nữu động eo lần nữa, một luồng khoái cảm từ chân lên đầu, lại sảng khoái từ đầu xuống chân, khiến y hận không thể kéo Tiệt Thiên Lưu lại thêm lần nữa.

Nhưng Tiệt Thiên Lưu đáng giận hoàn toàn không nói cho y biết, sáng hôm sau toàn thân lại đau đến không động đậy được, hại tối qua y bán sức xoay xoay cái eo không ngừng.

Đương nhiên xuân dược đáng hận phát tác cũng có quan hệ, bất quá y không phủ nhận hiệu quả của xuân dược chỉ chiếm một phần, đại bộ phận khoái cảm đều là vì kỹ xảo cao siêu của Tiệt Thiên Lưu đem lại, hắn khiến trong đầu y trống rỗng, ngoại trừ xoay xoay eo thì hoàn toàn quên hết thảy.

Mà Tiệt Thiên Lưu đáng giận này luôn nhân lúc sau sảng khoái, Lạc Khả Khả còn bận thở dốc, hỏi y có muốn làm lại lần nữa không?

Y hận không thể lại làm một trăm lần, đương nhiên trả lời được, rồi lại đại chiến ba trăm hiệp, lập tức thừa dịp y lại thở dốc, thần trí không rõ, lại hỏi y muốn lần nữa chứ?

Y bị hắn làm cho toàn thân tê dại, tựa như tiểu hài tử lần đầu tiên vui vẻ ăn đường, đâu biết mà cự tuyệt, đương nhiên là gật đầu đồng ý; nhưng sau một đêm, báo ứng cũng đến, toàn thân y đau đến ngay cả động cũng không động đậy được, kể cả bữa cơm y thích ăn nhất cũng không ăn uống được gì hết.

Y chỉ có thể nằm trên giường, ân ân lầm bầm không ngừng rên rỉ.

~~o0o~~

Giữa trưa, Tiệt Thiên Lưu đã đi tới cung mà Lạc Khả Khả ở, thời gian lui tới càng ngày càng sớm.

“Khả Khả…”

Hắn gọi thật nhu hòa, Lạc Khả Khả hừ một tiếng không sức để tỏ ra là trả lời, nếu không trả lời thì thật quá vô lễ, nếu không y kỳ thật tuyệt không muốn trả lời, ai bảo kẻ đầu sỏ ở trước mắt.

“Sáng sớm ngâm nước, tương đối không đau chứ?”

Trong lòng Lạc Khả Khả mắng chửi: Không đau mới là lạ!

Y đau đến hoàn toàn không muốn động, đúng là buổi sáng có ngâm nước nóng, cũng có cung nhân giúp y xoa bóp thắt lưng, nhưng toàn thân y vẫn đau như xương cốt rã ra.

Y nghiêng qua, một bên má vùi trong gối thơm mềm mại, còn má bên kia lấy tay vỗ vỗ. “Đây là bước tính sai lầm nhất cả đời ta.”

“Tính sai gì?”

Tiệt Thiên Lưu vô cùng hứng thú với lời nói của y, nói vậy hôm nay y lại có lời phát biểu của người xưa gì nữa.

Lạc Khả Khả có khí nhưng vô lực chỉ vươn tay, đâm vào ngực phẳng của Tiệt Thiên Lưu, bày tỏ hôm nay vì đau đớn, cho nên nằm ở trên giường suy xét sự tình nửa ngày.

“Đại vương, dáng người của ngươi cao tráng vô cùng, mỗi một nơi tráng thạc cường, ấn chỗ này xem, chỉ sợ ngay cả nơi này ngươi cũng lớn hơn nam tử bình thường; mà ta so với nam tử bình thường còn nhỏ hơn, cho nên chỗ đó cũng nhỏ hơn nam tử bình thường, một cái lớn, một cái nhỏ, cứng lớn lại muốn chen vào cái nhỏ, trách không được đau muốn chết.”

(=)))))))) bó tay á, cái này là em Khả muốn lên trên nà =)))))

Tiệt Thiên Lưu nghe một hồi, cuối cùng mới hiểu y nói cái gì, rốt cuộc hắn nhịn không được mà cười lớn tiếng, cười sang sảng lập tức sung mãn cả cung điện.

Thấy tình trạng đó, Lạc Khả Khả vô cùng khó chịu.

Làm gì a? Tưởng tiếng cười trầm thấp nghe đã, lại đem nỗi thống khổ của y trở thành chuyện buồn cười. Muốn hay không hoán cho hắn nếm thống khổ thí thí.

“Đại vương, ta tuyệt không cảm thấy buồn cười.”

Lạc Khả Khả đem đầu quay chỗ khác, có chút bức bối.

“Khả Khả, ngươi không hiểu được nam nhân trọng nhất là xích thốn (kích cỡ) của bộ vị, ngươi nói như vậy, không phải ca ngợi ta sao?” Tiệt Thiên Lưu nói rất kiêu ngạo.

Lạc Khả Khả mới không tin việc này, y một mặt không cấp nói: “Lớn mà vô đương thì chả phải là phế vật sao, xích thốn thì có gì mà quan trọng?”

“ Ngươi nói là bổn vương lớn mà vô đương sao?” Tiệt Thiên Lưu hỏi lại.

“Ta không có nói, một cái la bu một cái hố, chính ngươi muốn lấp cái hố.”

Lạc Khả Khả đáp vô lễ, ai bảo hắn làm toàn thân y đau đến muốn khóc, rốt cuộc đành phải vậy có lễ thì phải đáp lễ, y còn có sức nói chuyện thì phải tạ trời tạ đất.

Tiệt Thiên Lưu cười lần nữa, bèn ôm lấy y, toàn thân Lạc Khả Khả đau đớn, lười vùng vẫy, mặc hắn ôm lấy mình, hai bàn tay thô ráp vuốt ve gò má mềm mại của mình.

Cái ôm như mang đến một dòng nước ấm, Lạc Khả Khả cảm thấy thân tựa hồ không có đau đớn như vừa rồi, ai bảo kẻ này tựa như bếp ấm.

Đại khái là được sưởi ấm, huyết khí thông thuận, bởi vậy cảm giác cũng không đau đớn như lúc nãy. Lạc Khả Khả giải thích với chính mình như vậy.

“Ngươi biết hướng bổn vương phát cáu?” Âm thanh của Tiệt Thiên Lưu như tơ đoạn như nhu nhuyễn, nghe ra như mang một chút yêu thương cùng sủng ái.

“Phi phi… Cái gì phát cáu? Đừng đem ta nói như mấy nữ nhân.”

Lạc Khả Khả không chịu bộ mặt kia của hắn, y không phải nữ nhân, cũng không muốn làm nữ nhân.

Bàn tay to ôn nhiệt vuốt ve nhẹ lưng của Lạc Khả Khả, Tiệt Thiên Lưu thiện võ, xoa bóp đều là huyệt đạo đau nhức của y, thoáng cái đau đớn trên người so với bị hắn ôm thì càng giảm đi không ít, Lạc Khả Khả vì đau đớn nhíu mi nhăn mặt mà khoan khoái, cuối cùng khóe miệng lại cong lên.

“Làn vài bận nữa, sau khi quen ngươi sẽ không đau nữa.”

Lời của Tiệt Thiên Lưu khiến Lạc Khả Khả mở to hai mắt nhìn, trong tâm rất không tư vị.

“Làm nhiều lần?” Y nhịn không được mở to cổ họng, gà mèo quỷ kêu lên: “Mỗi lần đều đau như thế, ai muốn làm a! Bằng không lần sau đổi ngươi nằm dưới, để ngươi nếm thống khổ của ta; Mặc dù của ta nhỏ, của ngươi đại, bất quá ngươi cho rằng như vậy ta liền nhất định phải nằm dưới sao?”

Y nói rất khí phẫn, Tiệt Thiên Lưu lại mạc khả nại hà, yêu thương không thôi ấn nụ hôn lên cánh môi của y.

Bất quá Lạc Khả Khả không dễ dàng bị hắn đả phát. “Nói a, nói lần sau ngươi phải nằm dưới, đổi cho ta nằm trên!”

Âm thanh của y càng lúc càng lớn, bởi vì y sắp khí phong, trước kia nhan hồi bất nhị quá (không phạm sai lần lần hai),nói đúng hơn là y sẽ không phạm phải cùng một sai lầm nữa, y Lạc Khả Khả nếu để đau một lần nữa, há lại không phải so với ngu ngốc còn ngu ngốc hơn, y sẽ không trúng kế!

“Được được được, đừng tức giận, ta nói là được mà.”

Lạc Khả Khả dùng ánh mắt “ngươi bớt an ủi ta đi” trừng hắn, y không đoái thân mình đau đớn mà nhảy xuống giường, cầm lấy bút, nhảy lại lên giường.

Y cũng không có dễ lừa vậy, y Lạc Khả Khả là lười nhác cực điểm, nhưng y cũng không phải là kẻ ngu ngốc đến cực điểm, muốn lừa y? Để kiếp sau đi!

“Hừ hừ, nói miệng cũng bằng thừa, ký tên điểm chứng.”

“Lời hứa của bổn vương đáng ngàn vàng, ngươi còn không tin ta sao?”

Lạc Khả Khả đưa giấy bút ra, cười ngọt đến vô hại, nhưng ngọn lửa trong mắt hừng hực bốc lên, tính toán lần này y thật không may, bất quá không có tiếp theo.

“Đại vương, ta tin ngươi là người lời hứa đáng ngàn vàng, nhưng ta sợ ngươi quý nhân nhiều việc nên quên, cho nên ngài vẫn điểm đi!”

Lại có người lớn mật như thế, muốn hắn viết mấy chữ, Tiệt Thiên Lưu vừa tức tối vừa buồn cười, nhưng nhìn y cười ngọt đến tâm khảm cùng ánh mắt xảo quyệt khả ái vô cùng, làm sao mà hắn có thể giận được.

Hắn lấy giấy bút thong thả viết mấy chữ, Lạc Khả Khả đem văn tự chứng cứ bỏ vào túi thiếp thân, đem đầu vùi vào trong lòng của Tiệt Thiên Lưu, lớn mật sai khiến Tiệt Thiên Lưu.

“Đại vương, ngươi vừa mới xoa bóp cho ta thật thoải mái, xoa xoa nhiều một chút.”

“Thoải mái hơn tối qua sao?”

Ngón tay của Tiệt Thiên Lưu lần nữa ấn ấn huyệt đạo của y, nhưng là tâm thần của hắn hoàn toàn ở trên đầu của Lạc Khả Khả đang cọ xát trước ngực hắn, hắn phát giác mình vẫn rất vui vẻ cái cách Lạc Khả Khả làm nũng như vậy, tựa như con mèo xảo quyệt, tâm cam tình nguyện nhảy vào trong lòng của chủ nhân, hưởng thụ sủng ái của chủ nhân.

Nghĩ đến nơi nhiệt tình đêm qua, Lạc Khả Khả lườm mắt trừng, nhắc tới đêm qua, y liền nổi giận trong bụng, Tiệt Thiên Lưu rõ ràng lợi dụng lần đầu của y, cái gì cũng đều không hiểu, cho nên mới cường áp y, sớm biết rằng bị áp sẽ đau như vậy, đừng mơ y sẽ nằm dưới.

“Đừng nhắc đến tối qua, giờ toàn thân của ta đau đến muốn chết, đều là tối hôm qua làm hại! Sớm biết rằng nằm trên sảng khoái lại không đau đớn, ngươi tưởng ta sẽ dốt nát mà nằm dưới bị ngươi đè nữa sao?”

Nghĩ tới đêm qua, Lạc Khả Khả cũng rất muốn nện Tiệt Thiên Lưu một trận, bất quá đối phương là người chỉ một câu nói có thể định sinh tử của y, y vẫn an phận một chút, loạn đánh có thể gặp chuyện không may.

Nếu sau khi gặp chuyện không may, còn bị nhốt vào đại lao, rồi lại không được ăn những thức ăn ngon thế này, ngủ không được ngủ giường chiếu, cuối cùng còn lao động hai chân đi đến hình tràng, lao lực đem cổ vươn ra để quái tử thủ chém đầu, ai chà…Y chỉ nghĩ thôi cũng mệt mỏi.

Chuyện vừa mệt vừa phiền này, y ít làm thì tốt hơn.

Nói tóm lại, vẫn là một câu cũ —— rất là phiền!

“Tốt lắm, tốt lắm, bổn vương cũng đã ký tên vào tự cứ, ngươi còn muốn giận đến khi nào, lần sau để ngươi ở trên không phải sao.”

Tiệt Thiên Lưu đột nhiên nói lời tốt như thế, Lạc Khả Khả không khỏi có điểm khả nghi, chính là tấm tự cứ ở trên người, y không tin Tiệt Thiên Lưu sẽ bội ước, bằng không y sẽ đem tự cứ này bố cáo thiên hạ, Tiệt Thiên Lưu há không còn mặt mũi.

“Chờ thân mình ta tốt lên, ta sẽ ở trên ngươi.”

Y trừng mắt dùng uy thế bức bách Tiệt Thiên Lưu lần nữa, nhìn thấy Tiệt Thiên Lưu không có phản bác chỉ gật đầu không nói, Lạc Khả Khả lúc này mới hài lòng mà nằm sấp trên người hắn, mặc cho ngón tay tài tình của Tiệt Thiên Lưu lướt qua toàn thân của mình, thi triển pháp thuật không hề đau đớn.

Lạc Khả Khả lại hoàn toàn không nghĩ đến, y đã bắt đầu cho phép thừa nhận, muốn cùng Tiệt Thiên Lưu một đêm nữa, mà Tiệt Thiên Lưu ở mặt ngoài bất động thanh sắc, đáy mắt đã dấy lên ngọn lửa mãnh liệt, dường như mong chờ tiếp theo sẽ đến.

~~o0o~~

Nằm vài ngày, nằm đến thân thể cũng gần đóng rêu, Lạc Khả Khả thừa dịp hôm nay ánh nắng ấm áp, thân mình cũng không đau nữa, đi tới bên cửa sổ.

Cũng không biết oán giận hữu dụng, cuối cùng Tiệt Thiên Lưu đã bãi bình đám nữ nhân kia, gần đây cũng không ai đến diệu võ dương uy với y nữa.

Nói yên bình thì rất yên bình, nói nhàm chán cũng thật nhàm chán đến nổ tung.

Hôm nay ngủ cũng rất lâu, y ngáp một cái, nhìn bàn đồ ăn được cung nhân đưa tới, không cần nghĩ cũng biết, chờ một hồi Tiệt Thiên Lưu sẽ lại đây cùng y ăn cơm.

Tiệt Thiên Lưu này cũng thật kỳ quái, trước kia thích buổi tối đến đây ở thì cũng thôi đi, sau này còn đột phát muốn đến ôm nam nhân xinh đẹp như thiên tiên là y này.

Ôm cũng ôm rồi, giờ chẳng những thích mỗi đêm đến đây cùng ngủ với y, càng tuyệt chính là ngay cả cơm cũng thích ăn với y, hơn nữa còn rất thất thần nhìn chăm chú đôi môi hồng khi y đang ăn.

Hắn có phải lâu quá không ôm nữ nhân, não nở hoa, thật muốn tự mình kiến nghị hắn nên đi tìm nữ nhân sao? Hắn thoạt nhìn không giống như là người thiếu nữ nhân a!

Suy nghĩ rất lâu, Lạc Khả Khả cũng không nghĩ ra đầu mối.

Y chỉ biết là mỗi đêm Tiệt Thiên Lưu đều phải ngủ cùng y, hai người kể từ đó về sau rốt cuộc phát sinh một quan hệ, chính là buổi tối Tiệt Thiên Lưu lại không đi tìm nữ nhân khác.

Nói như thế Tiệt Thiên Lưu không phải nhẫn rất lâu rồi, nhưng hắn thoạt nhìn không giống người sẽ nhẫn nại, có thể nào hắn… hắn đang đợi y?

Một ý tưởng, Lạc Khả Khả lập tức bị hù. Kỳ quái? Bình thường y cũng rất thông minh, thế nào lại suy nghĩ miên man, còn nghĩ kỳ quái đến thế?

Quan hệ của bọn hắn rất kỳ quái, một là quân chủ vong quốc, một là bá chủ tiêu diệt Lạc quốc, chính là Tiệt Thiên Lưu đối với y lại không có địch ý, đương nhiên cũng không cho thấy Tiệt Thiên Lưu đối với mình có ý tứ, y phải biết chính là chơi vui mới tìm mình chơi một chút thôi?

Hơn nữa buổi tối Tiệt Thiên Lưu ngủ cũng luôn ôm chặt y, y biết Tiệt Thiên Lưu hơn nửa đêm cũng không ngủ, có phải hắn lâu không có nữ nhân, buổi tối ngủ không được?

Mặc dù khuyên giải người này đừng làm chuyện phiền toái này, nhưng Lạc Khả Khả rất cảm tạ Tiệt Thiên Lưu sau khi biết bộ mặt thật của y, lại không giết y, y bắt đầu suy nghĩ có cần kêu Tiệt Thiên Lưu đi phát tiết một chút hay không?

Y ngồi ở trên ghế bắt đầu động não, phải nói thế nào mà không thương hại đến tự tôn nam nhân của Tiệt Thiên Lưu, lại có thể bảo hắn đi tìm nữ nhân khác?

Phải biết rằng tự tôn của nam nhân cũng như trời cao, càng đừng nói tự tôn của quân vương, mà Tiệt Thiên Lưu thoạt nhìn chính là loại nam nhân lòng tự trọng siêu cao, tổn thương tự tôn của hắn, có thể rất khó vãn hồi.

Suy nghĩ nửa ngày, Lạc Khả Khả cũng không nghĩ ra cách gì tốt, dù sao lên tiếng bàn chuyện này vẫn rất khó khăn, y tốt nhất là tùy cơ hành sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.