- Đưa cho Túc Kỳ! Nói với cô ấy, lần này tôi đi, có thể toàn mạng trở về hay không, dù ghét hay hận đến thế nào, vẫn mong cô ấy còn chừa cho tôi một vị trí nhỏ!  
Hoắc Kiến Trương mở tủ chứa đồ, đưa cho Utan một chiếc khăn lụa nhỏ màu trắng, bên trong thêu hình bông hoa hồng đỏ xiêu vẹo. 
Mặc dù Utan rất muốn hỏi, ai đã thêu lên bông hoa hồng xấu xí như thế này, nhưng anh có ăn thêm gan hùm đi nữa cũng không dám mở lời.  
- Nhưng mà...!Hoắc tiên sinh, người phải đi đâu?  
Những lời Hoắc Kiến Trương nói đâu có khác gì từ biệt người thân để tới chỗ nguy hiểm liều mạng. 
Hoắc Kiến Trường thở dài, ánh mắt tăm tối nhìn vào khoảng không vô định.  
- Ucab xảy ra nội chiến. 
Chiến tranh bùng nổ, người chết chất thành núi. 
Bộ quốc phòng gấp rút cử quân nhân tới hỗ trợ.  
Utan giật thót, kinh hãi nhìn Hoắc Kiến Trường, nói không nên lời:  
- Nhưng mà...!Chẳng phải người đã từ chức rồi. 
Sao bây giờ lại bị điều đi?!  Ucab là đất nước lớn, kết giao anh em với nước Vân của họ. 
Mặc dù diện tích rộng, nhưng nơi đây kinh tế nghèo nàn, chủ yếu là đồi núi, hoang đảo, quan chức thường xuyên tranh đoạt mưu cầu, gây hấn với các nước láng giềng xung quanh.  
Vì nước Vân đã kết giao hữu nghị, nên khi Ucab xảy ra chiến tranh, họ bắt buộc phải cử quân đội sang ứng cứu. 
Lần này, Quân Dư Sinh đích thân đến tìm Hoắc Kiến Trường, cúi đầu nhờ anh hỗ trợ.  
- Lần này tôi đi, liệu có đảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1188013/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.