Lý Phiên Phiên kinh hãi nhìn Túc Kỳ, nhất thời nuốt nước bọt vào trong. 
Làm gì có chuyện Túc Kỳ vẫn nhớ như in mọi sự việc đã xảy ra bốn năm về trước được? Không thể nào!  
Cô ta lắc đầu lia lịa, vội vàng giật lùi ra ngoài cửa, sau đó âm thầm muốn bỏ chạy. 
Lý Phiên Phiên muốn gọi cho Utan, nhờ anh giúp đỡ, nhưng chân tay luống cuống, trong lúc gấp gáp còn làm rơi cả điện thoại văng vãi khắp nơi.  - Điện chết mất!  
Lý Phiên Phiên bò xuống bãi cỏ, nhặt từng mảnh vỡ điện thoại. 
Đúng lúc đó, bàn tay cô ta chạm phải gót chân thon mịn của Túc Kỳ. 
Cô đã đứng ở đó từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, nụ cười tươi rói đến híp cả mắt.  
- Làm gì mà chạy như ma đuổi thế?  
Giọng nói của Túc Kỳ không lớn cũng không nhỏ, đủ để rót vào tai Lý Phiên Phiên từng chữ, chữ một. 
Lý Phiên Phiên mồ hôi đổ đầy mặt, đưa tay quệt ngang trán, nỗi sợ hóa thành cơn giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi, vùng vằng đứng phắt dậy, giờ thay hất mạnh Túc Kỳ ra sau.  
- Đừng bám theo tôi nữa!  
Cô ta hét ầm lên, mái tóc dài bù xù, xõa sợi trước mặt.  
cú đẩy của cô ta không khiến Túc Kỳ ngã mà ngược lại. 
Túc Kỳ bám tay vào cổ áo Lý Phiên Phiên làm điểm trụ, sau đó đẩy hông thẳng đứng, thuận lợi dùng chân gạt ngang chân Lý Phiên Phiên, dùng lực đạp một cước thật mạnh vào kheo chân cô ta.  
- Á..!  
Lý Phiên Phiên kêu ré lên, bị Túc Kỳ đạp liền ngã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1188012/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.