37.
Năm sau, Hứa Tri Hiểu từ trước đến giờ không có hứng thú đi chúc tết, phá lệ chủ động theo cha mẹ qua mấy nhà bạn bè trên phương diện làm ăn.
Tuy rằng không phải không ngại nhận tiền mừng tuổi, mà chú bác vẫn là quen biết nhau.
Sau đó cậu không ở nhà lâu thêm nữa, trở về trường sớm.
Kết quả vừa đến liền có tin xấu ——
Một đàn anh trong đoàn đội muốn rút lui, nguyên nhân là anh ta thi đậu nhân viên công vụ ở quê hương.
38.
Mọi người muốn mở tiệc tạm biệt đàn anh rút khỏi.
Trong bữa tiệc, Hứa Tri Hiểu không thể khống chế mà liên tiếp đưa ánh nhìn về phía Vương Khiên ngồi nghiêng ở đối diện.
Hắn nhìn qua trầm ổn trước sau như một, vẫn luôn kiên trì nghe mọi người nói chuyện, cùng chạm cốc uống rượu với anh em sắp rời đi, nhưng cũng chẳng thấy nửa phần say.
Đàn anh uống tới cuối, say đến trời đất đen kịt, chỉ biết kéo Vương Khiên, nghẹn cổ liên tục xin lỗi, “Đúng vậy tao có lỗi với mày! Anh em, xin lỗi! Tao thật sự có lỗi với mày a, cũng xin lỗi mọi người…”
Sau khi anh ta say ngất, bàn tiệc vốn náo nhiệt chậm rãi yên tĩnh lại.
Chỉ có Vương Khiên, vỗ nhè nhẹ lưng anh ta, còn khẽ giọng an ủi anh ta, tuy rằng anh ta căn bản không nghe thấy.
Hứa Tri Hiểu lẳng lặng nhìn trong mắt, đáy lòng mơ hồ mệt mỏi.
Từng giọt chua xót nho nhỏ tụ lại, cuối cùng trong sự im lặng của tất cả mọi người, lên men thành đau đớn nhẹ nhàng lại dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-hi-su/42316/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.