Nếu có một ngày, cả thế giới chỉ còn lại một mình bạn, bạn sẽ làm như thế nào?
Nguồn năng lượng vĩnh viễn không cạn kiệt, tin gửi đi sẽ không bao giờ nhận được hồi âm, mất liên lạc với toàn bộ thế giới, chỉ có thời gian của bạn vĩnh viễn ngừng lại thời khắc này.
Hàng xóm sẽ không trả lời tiếng đập cửa, cơm hộp vĩnh viễn sẽ không bị thiu, đường dây nóng khẩn cấp cũng không gọi được. Trên bầu trời không có chim bay, trong biển không có cá, thậm chí đến con muỗi phiền phức ngày thường cũng không thấy tung tích. Cây cối bày ra tư thái yên lặng, chỉ có thời điểm Nhan Thoát đi lay thân cây, nhánh cây mới lay động theo động tác của cậu.
Nhan Thoát ý thức được có chỗ không đúng, bất an mê mang mà đi bộ thật lâu, ven đường không một bóng người, cũng không có ánh sáng ban ngày, cậu đi từ thành đông đến thành tây, không thấy một vật sống nào —— toàn bộ thành phố, không có một bóng người.
Biến thành một thành phố chỉ có mình cậu.
Lúc ban đầu mới phát hiện chân tướng, Nhanh Thoát sợ hãi, bất an, tuyệt vọng. Cậu chạy vội trong thành phố mãi mãi không có hừng đông, cạy ô tô không người ở bên đường lao đi, đụng vào cột điện, lại phát hiện bản thân, ô tô và cột điện đều không một vết xước...
Cậu nghĩ mọi biện pháp muốn thoát khỏi thành phố yên lặng còn đang sợ hơn cả tử vong này, cậu lái xe rời Minh Nguyệt thị, đi đến chỗ bố mẹ, nhưng cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-cua-thoi-gian/2420984/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.