Nếu có một ngày, cả thế giới chỉ còn lại một mình bạn, bạn sẽ làm như thế nào?
Nguồn năng lượng vĩnh viễn không cạn kiệt, tin gửi đi sẽ không bao giờ nhận được hồi âm, mất liên lạc với toàn bộ thế giới, chỉ có thời gian của bạn vĩnh viễn ngừng lại thời khắc này.
Hàng xóm sẽ không trả lời tiếng đập cửa, cơm hộp vĩnh viễn sẽ không bị thiu, đường dây nóng khẩn cấp cũng không gọi được. Trên bầu trời không có chim bay, trong biển không có cá, thậm chí đến con muỗi phiền phức ngày thường cũng không thấy tung tích. Cây cối bày ra tư thái yên lặng, chỉ có thời điểm Nhan Thoát đi lay thân cây, nhánh cây mới lay động theo động tác của cậu.
Nhan Thoát ý thức được có chỗ không đúng, bất an mê mang mà đi bộ thật lâu, ven đường không một bóng người, cũng không có ánh sáng ban ngày, cậu đi từ thành đông đến thành tây, không thấy một vật sống nào —— toàn bộ thành phố, không có một bóng người.
Biến thành một thành phố chỉ có mình cậu.
Lúc ban đầu mới phát hiện chân tướng, Nhanh Thoát sợ hãi, bất an, tuyệt vọng. Cậu chạy vội trong thành phố mãi mãi không có hừng đông, cạy ô tô không người ở bên đường lao đi, đụng vào cột điện, lại phát hiện bản thân, ô tô và cột điện đều không một vết xước...
Cậu nghĩ mọi biện pháp muốn thoát khỏi thành phố yên lặng còn đang sợ hơn cả tử vong này, cậu lái xe rời Minh Nguyệt thị, đi đến chỗ bố mẹ, nhưng cuối cùng lại phát hiện tất cả đều phí công ——
Toàn thế giới đều trong tình trạng này, TV không có tín hiệu, nhưng có thể phát lại chương trình đã thu từ trước; cậu phát tín hiệu cầu cứu tới những ngôi sao nổi danh trong và ngoài nước, thời gian biểu hiện vẫn là ngày 31 tháng 12, hơn nữa vĩnh viễn cũng không có người nhận; cậu có thể tìm đọc những tin tức hoặc nội dung đã qua, nhưng lại không thấy được tương lai phía trước.
Cậu cuối cùng lại quay về căn nhà của ông ở Minh Nguyệt thị, tất cả hỗn loạn bắt đầu từ nơi này, cậu cảm giác cơ hội thay đổi vận mệnh của cậu cũng nên ở đây.
Di động và máy chơi game của cậu vĩnh viễn không hết pin. Nhan Thoát ngồi trên giường tự sa ngã mà chơi game, chơi mệt thì bọc chăn ngủ, đói bụng thì đi cửa hàng tiện lợi gần đó lấy chút đồ về ăn là xong, dù sao đồ ăn cũng sẽ không bị biến chất.
Cậu đã sớm phát hiện, trong thế giới này chỉ có mình là biến số duy nhất, chỉ có mình sẽ cử động, sẽ thay đổi, cũng chỉ có mình có thể thay đổi thế giới yên lặng này. Cậu cứ sống mơ mơ màng màng như vậy, mong muốn quên đi hiện thực vô vọng này.
Không biết qua bao nhiêu ngày như vậy, trong một lần nửa mơ nửa tỉnh, cậu cảm thấy có ai đó âu yếm hôn môi mình, mà cậu lại không nhìn thấy đối phương.
Cậu mới đầu cảm thấy rất sợ hãi, thậm chí bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng thật mau liền cảm thấy niềm vui sướng và an ủi lớn lao —— chẳng sợ đối phương là quỷ hay là u linh, cho dù là quỷ cũng tốt, ít ra còn hơn chỉ có một mình cậu sống dở chết dở.
Cậu dò hỏi tên đối phương, đối phương dừng một chút, không có trả lời, chỉ là vẫn ôm cậu thân thiết như cũ.
Nhan Thoát cũng thử thăm dò đáp lại đối phương.
Cậu thậm chí hoài nghi đối phương căn bản không tồn tại, chỉ là một "người" do mình tưởng tượng ra. Cậu có cảm giác chân thật như vậy chỉ bởi cậu đã bị thế giới chỉ có mình mình này bức điên rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, sự thân mật này cũng đủ để cho cậu lệ nóng doanh tròng, cho dù chỉ là bạn đời tưởng tượng cậu cũng luyến tiếc để đối phương rời đi.
Cậu triền miên mà đáp lại đối phương, thân thiết giống như một đôi tình nhân trước tận thế, sợ đối phương giống mộng đẹp sẽ vì bừng tỉnh mà biến mất, đối phương thở dốc cũng làm cậu trầm mê...
Nhan Thoát cũng không biết mình ngủ khi nào, lúc tỉnh dậy lần nữa, trên mép giường cậu dán một tờ giấy nhỏ, mặt trên viết hai chữ "Thời Giam".
Nhan Thoát cầm tờ giấy ngó trái ngó phải, cuối cùng vẫn không tin đối phương tồn tại.
Cậu lý trí mà cho rằng nhất định là mình điên rồi, mà "người kia" chỉ là bạn đời mà mình tưởng tượng ra do quá cô độc. Thậm chí có khả năng mình trong trạng thái vô thức đã phân liệt ra nhân cách thứ hai, nhân cách kia vì vậy mới càng thêm chân thật, cho nên mới để lại tờ giấy này, còn thay đổi cả chữ viết cho không giống ngày thường
Thời Giam, chắc là cái tên hắn đặt cho bạn đời.
Từ đó trở đi, bạn đời tưởng tượng của cậu thường xuyên xuất hiện.
Mới đầu chỉ cùng cậu hoan hảo vô độ, dần dần cũng sẽ cùng cậu dựa vào nhau đọc sách, xem kịch, bồi cậu chơi game, thậm chí đút cậu ăn bánh mì... Trừ việc không nhìn thấy, không nghe được tiếng hắn nói, tất cả hành động đều không khác gì người thường.
Các loại dấu hiệu đều làm Nhan Thoát càng thêm khẳng định đối phương chỉ là người yêu do chính mình tưởng tượng ra. Bởi nếu đối phương là quỷ quái trong truyền thuyết, tinh linh hoặc là sinh vật không tồn tại trên đời, tại sao không ở cùng đồng loại của hắn, lại cố tình mà trùng hợp xuất hiện làm bạn với mình.
Cho dù tiến thêm giả thiết đối phương là một cơ thể có ý thức đặc thù, như vậy vì sao không làm việc gì khác, chỉ đột nhiên xuất hiện cùng cậu hoan hảo, cả ngày cùng cậu làm những việc không thể nói mà chỉ người yêu mới làm.
Đối phương giống như một người yêu hoàn mỹ sinh ra vì cậu, làm bạn với cậu, chăm sóc cậu, không nói lời nào, chỉ giao tiếp với nhau bằng những mảnh giấy. Lại kết hợp với tình cảnh quỷ dị hiện giờ của mình, đối phương là người yêu tưởng tượng của chính cậu là lời giải thích hợp lý nhất.
Trải qua vài lần thử đối phương, cậu càng thêm khẳng định suy đoán này.
Nhan Thoát hưởng thụ đối sự hoan ái và thân mật cùng đối phương, sợ nếu mình có một ngày khôi phục bình thường, lại phải một mình đối mặt với thế giới cô độc mà vô tận này.
Cậu cảm thấy dưới tình huống như vậy mà "điên" thì cũng là một việc bình thường, chỉ là một loại cơ chế tự bảo vệ, rốt cuộc trong một thế giới không bình thường, muốn một người bình thường như cậu một mình tồn tại quả thực là việc quá khó khăn quá tàn nhẫn.
Nhan Thoát vẫn luôn duy trì ý nghĩ như vậy cùng đối phương ân ái, hơn nữa bắt đầu lý trí mà tiếp tục tìm kiếm biện pháp khôi phục lại thế giới.
Cậu đến thư viện trong trường học, lợi dụng hệ thống trong trường tìm đọc các loại tư liệu. Ban đầu cậu tìm đọc nội dung liên quan đến tâm lý học, bởi vì có ví dụ về "người yêu tưởng tượng", lại thêm thế giới này thật sự không bình thường đến mức vượt quá tưởng tượng, cậu hoài nghi có phải trong hiện thực tinh thần mình có vấn đề hay không, vì tinh thần thất thường nên mới tạo ra thế giới thất thường, nói như vậy chỉ cần cậu nghĩ cách chữa khỏi bệnh tâm thần cho mình trong hiện thực là được.
Nhưng sau khi đọc qua những kiến thức có trong trường, cậu tạm thời loại trừ khả năng này.
Thời gian vĩnh viễn dừng lại ở 23:59 ngày 31 tháng 12, từ lý luận này hẳn là thuộc về phạm trù vật lý học.
Vì thế Nhan Thoát lại bắt đầu từ kiến thức vật lý cao trung. Cậu tiêu hao rất nhiều tinh lực ở phương diện này, cậu thậm chí hoài nghi nếu mình đang ở thế giới hiện thực khả năng đã cụ bị lấy nặc thưởng trình độ. Nhưng mà lĩnh vực thời gian và không gian vẫn còn quá nhiều điều chưa được kiểm chứng, cậu cuối cùng cũng không thoát khỏi khốn cảnh của mình, ngược lại nhờ liên tục học tập, nội tâm cậu dần bình tĩnh lại, bởi tìm kiếm tri thức mà không còn để ý tình cảnh gian nan của mình nữa.
Nhan Thoát bắt đầu học tập các loại tri thức khoa học, cũng đọc qua huyền học và bí ẩn các nền văn minh, cậu thậm chí nghi ngờ bản thân bởi vì quá lười quá lề mề mới phải chịu trừng phạt như vậy.
Cậu bắt đầu trở nên chăm chỉ hơn so với trước khi bị nhốt ở đây.
Cậu từ khốn cảnh nhìn ra tài phú quý giá và cơ hội vô tận —— thời gian của cậu bị ngưng lại, tương đương với việc cậu có được thời gian vô tận; trên thế giới chỉ có một mình cậu, tương đương cậu sở hữu mọi tài nguyên trên đời; cậu đã sớm thử qua, cậu sẽ không chết, cho nên cậu có thể thực hành thử nghiệm thăm dò mà không cần lo lắng nguy hiểm.
Chỉ cần cậu vẫn luôn học tập, vẫn luôn thăm dò, nhất định có thể tìm được cách khối phục thế giới, tìm biện pháp làm thời gian lưu động.
Trong lúc đó, cậu vẫn an ổn sinh hoạt như bình thường.
Một mặt nào đó còn tốt hơn trước kia một chút —— trước kia cậu ở thư viện làm cẩu độc thân lẻ loi nhìn các cặp tình nhân có đôi có cặp show ân ái, hiện tại cậu cũng có ái nhân, cũng có người mang cơm đưa đón cậu về nhà. Thời Giam cũng sẽ ngồi một bên gọi trái cây kiên nhẫn đút cậu, có đôi khi sẽ ôm Nhan Thoát vào lồng ngực của mình mà đút.
Quả thật là hình mẫu tình nhân chọc người hận nhất vườn trường, đáng tiếc giờ bọn họ show cũng không ai thấy được. Thậm chí đến cả Nhan Thoát cũng không nhìn thấy ái nhân bên cạnh, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Nhan Thoát vẫn luông tin tưởng vững chắc Thời Giam là người yêu cậu tưởng tượng ra, một bên hưởng thụ đối phương chăm sóc, một bên trong lòng âm thầm nghĩ lại, chẳng lẽ sâu trong nội tâm mình kỳ thật vẫn luôn khát vọng được ngồi trên đùi người yêu ăn đồ ăn vặt ở thư viện sao? Mà tại sao lại không phải cậu ôm người yêu để hắn ngồi lên đùi mình?
Trách không được mình bị tinh thần phân liệt, sâu trong nội tâm mình có phải quá không văn minh hài hòa rồi? Việc này không phù hợp với tác phong nhất quán của cậu nha.
____________________________________________________________________
ఠ_ఠ