Tần Vanh theo bản năng cúi đầu nhìn. 
– Ngươi cũng nhìn ra được ? – không đợi Lăng Tranh trả lời, y lại trêu chọc – Ta còn tưởng mình ngụy trang rất khá. 
Khi y vừa đi ra khỏi thang máy, cước bộ thật sự ổn định, người bình thường tuyệt đối không nhìn ra thối cước có vấn đề gì. Khả năng quan sát của Lăng Tranh không thể cùng người bình thường so sánh, chỉ một điểm mất tự nhiên đã khiến hắn chú ý. 
– Ngượng ngùng rồi, thói quen nghề nghiệp mà. – Lăng Tranh cười cười. 
– Ngươi thật sâu sắc, quan sát rất tốt… 
Y nói một nửa, cửa thang máy tự động đóng kín, Lăng Tranh đưa tay cản trở về. 
– Đêm qua đi ra ngoài không cẩn thận nên ngã, mắt cá chân bị thương, may mà không nghiêm trọng 
– Như vậy mà không cẩn thận? 
– Trời tối quá, không có biện pháp. – Tần Vanh cười cười. 
– Đi bệnh viện kiểm tra chưa? 
– Tiểu thương ấy mà, không cần đâu. 
– Cẩn thận vẫn hơn. 
Tần Vanh gật đầu. 
– Cám ơn ngươi quan tâm. 
Lăng Tranh cũng không biết nói cái gì, buông cánh tay đang ngăn trở cửa thang máy. 
– Ta đi đây, hẹn gặp lại. 
Tần Vanh mỉm cười nhìn theo hắn. 
– Hẹn gặp lại. 
Cửa thang máy chia thành hai không gian ngăn cách hai người. Đại não Lăng Tranh bắt đầu làm việc, cùng những tin tức có liên quan đến vụ án nhớ lại một lượt, những manh mối tinh tế như ẩn như hiện, tựa hồ rất nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-canh-khuyen/2357119/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.