Lạc Bạch Đường tức dậy nhìn chỗ trống bên cạnh mình giật mình bật dậy chạy chân trần lao ra ngoài cửa phòng khách không một bóng người khiến cô sợ hãi cả cơ thể như bị hút hết sực lực , rung rẩy ngã trên mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn nhìn về cánh cửa chỉ là mơ thôi sao
Tống Dương Ngạo trên tay cằm túi to túi nhỏ bước vào căn hộ thấy Lạc Bạch Đường đầu tóc rối mù, quần áo sộc sệc ngồi vô hôn trên đất vô cùng thảm thương có chút giật mình còn chưa kịp nói câu gì cả cơ thể mềm mại vừa trên đất đã lao vào lòng anh ôm lấy anh, hương thương thoang thoang trên người cô bao bọc lấy anh. Khi đã định hình được Tống Dương Ngạo mời nhận ra tấm áo trước ngực đã bị người con gái này khóc cho đến lỗi ướt hết một mảnh lớn
- " Ngạo, em tưởng là bản thân đã nằm mơ khi tỉnh dậy anh lại biến mất " giọng cô nhỏ nhẹ vang lên cơ thể cũng theo đó mà run nhẹ dưng như nỗi sỡ vẫn chưa qua đi
- ------1 tháng sau -----------
Anh ở vời cô được 1 thàng, cùng nhau ngủ cùng nhau thức dậy, cùng nhau nấu cơm cùng nhau dọn dẹp mặc dù không nhờ gì nhưng mọt thứ dường như đi về đúng quý đạo của nó. Đối vời Lạc Bạch Đường chính là không còn mong đợi gì hơn chỉ cần thế này cùng anh đi hết con đường cuộc đời mình là nguyện vọng cuối cùng của cô nhỏ bé nhưng không dễ dàng.
5 giờ chiều Tống Dương Ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguyen-nuong-chieu/2749551/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.