Lạc Bạch Đường mặc chiếc váy ngủ bên ngoài khoác thêm một chiếc áo mỏng chạy đến sở cảnh sát nhìn thấy Lam Nguyệt Trúc ở trong lòng Tống Khắc Đình khóc như mưa rào ướt cả mảnh áo trước ngực của ông, bên cạnh Tống Dương Phàm đôi mắt thấn thờ nhìn bộ phận vỡ vụng của chiếc xe ô tô phát nổ
- " Đường Đường " Lam Nguyệt Trúc rời khỏi ngực chồng lao đến ôm lấy cơ thể hoá đá của cô
- " Không thể nào, không thể, tối qua anh ấy còn ôm con, còn hôn con, còn còn kể chuyện anh hai cho con nghe, còn làm bữa sáng cho con, đúng rồi bữa sáng con mai về ăn sáng không anh sẽ không vui "hai dòng nước mắt cứ thế năn dài trên má cô, cô không biết gì cả mọi thứ trở lên quay cuồn bóng tối dập đến,cả cơ thể mấy đi trọng lực ngã trên đất
- ""Đường Đường, tỉnh lại đi con " Lam Nguyệt Trúc ôm lấy cô vào lòng hoảng hốt kêu lên
- ---------tại bệnh viện---------
Lạc Bạch Đường nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà trắng mờ dần nhạc nhoà trong nước mắt chạy xuống gối, đây nhất định là một giấc mơ đáng sợ anh không thể bỏ cô không thể cừ thế mà đi, không phải anh yêu cô sao không phải anh nói sẽ bảo vệ cô sao, sao bây giờ anh không vì cô mà sống tiếp hay anh đã hối hận, đã còn không yêu cô nữa không muốn bảo vệ cô.
- " Đường Đường con đừng như vậy mà " giọng nói nghẹn ngào của bà vang lên đã một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguyen-nuong-chieu/2749539/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.