Hoàn Cẩn Nam kéo tay Tử Hàn Tuyết khiến cô tiến lên một bước, hắn vươn người ghé sát tai cô thì thầm gì đó.
Đến lúc hắn xê người ra, thì chỉ thấy Hoàn Cẩn Nam trước mắt ửng hồng, không biết là ngượng hay là mừng. Tử Hàn Tuyết hơi ngớ ra một chút, cắn cắn môi nhìn sang Hoàn Cẩn Nam.
Một lúc sau, Hoàn Cẩn Nam mới khôi phục lại vẻ mặt đoan trang nói: “Anh phải về rồi, em vào trong nghỉ ngơi đi, hôm nay rất cảm ơn em.” Cuối cùng mới quay đi.
Bỗng nhiên Nguỵ Triết Minh cảm thấy lồng ngực co rút lại, trái tim này lại không nghe lời rồi…
Đợi đến lúc Nguỵ Triết Minh hoàn hồn, Hoàn Cẩn Nam đã về, Tử Hàn Tuyết cũng đã trở vào trong. Nghe thấy có tiếng nói chuyện, anh lại như ma xui quỷ khiến nhân lúc không có người trèo ngược lên lại ban công phòng Tử Hàn Tuyết.
Trong phòng, ánh đèn dìu dịu, có một chút hương thơm ngất ngây ở đâu đó thoáng qua, Tử Hàn Tuyết lúc say đẹp không sao tả xiết. Cô ấy bước đôi chân trần từ phòng tắm ra, cơ thể nuột nà ấy toát lên vẻ mê hoặc quyến rũ, khiến lòng anh bập bềnh phơi phới.
Tử Hàn Tuyết ngồi xuống ghế nhâm nhi tiếp ly rượu. Bất thình lình cô nhìn ra phía ban công nheo nheo mắt, đặt ly rượu trong tay xuống, cong môi cười với chú mèo con đang ngồi sát cửa ra vào ban công, một nụ cười mỉm tựa như một đóa hoa mới hé, thấy thế bàn tay Nguỵ Triết Minh mềm nhũn, cơ thể cũng xiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570351/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.