Vũ Vũ khoái chí nhướng lông mày, nói tiếp: “Ái chà, cậu đừng có mà ganh tị với tôi."
Nguỵ Triết Minh cười một cái cho có lệ, gật đầu phụ họa, nói, “Rốt cuộc nay tới đây tìm tôi có chuyện gì? Đừng nói chỉ để khoe những chuyện vừa rồi nha."
Vũ Vũ đột nhiên chỉnh đốn lại, thuần khiết nói: “Không có, tôi chỉ muốn đến thăm cậu, xem cậu sau mọi chuyện vừa qua có được mạnh khỏe hay không mà thôi?” Bỗng nhiên mặt mũi trở nên dữ tợn giọng đầy oán giận nói, “Bực bội thật, vì cậu mà phá hỏng đám cưới của chúng tôi, vậy mà còn phải quan tâm cậu. Trên thế giới này cậu không tìm được người anh em nào tử tế với cậu như tôi đâu đó."
Thực sự khâm phục tài đổi chủ của Vũ Vũ, bất kể đang nói chuyện gì cuối cùng đều có thể nhảy đến vấn đề tự nâng bản thân.
Đang định đi tiếp ra xe thì bỗng nghe Vũ Vũ ở sau lưng hỏi: “Nghe nói từ lúc xuất viện Hàn Tuyết cấm tất cả mọi người nhắc đến tên cậu, không một ai được cho cậu vào bên trong để gặp cô ấy à?" Bước chân Nguỵ Triết Minh cứng lại, có cảm giác tâm tư bị vạch trần phơi lõa lồ dưới ánh sáng.
“Tên ngốc này! Rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ gì vậy, làm bạn với cậu bao nhiêu năm trời nhưng thú thật thì tôi đang cảm thấy cậu rất khó hiểu rồi đó, rõ là yêu đến điên dại, không tiếc mạng sống mà vẫn có thể bị lung lay bởi lời nói người khác mà ra tay với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570350/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.