Tiễn Nguỵ Triết Minh tới trước cửa bệnh viện mà vẻ mặt Nam Phong Kỳ vẫn lưu luyến không rời hỏi đi hỏi lại: “Cho dù cố gắng dành lấy cuộc sống cho con bé mà chỉ được vỏn vẹn vài năm hoặc có thể là không thành công, cậu có thấy hối hận không?"
Tuy nói từ sau ngày Nguỵ Triết Minh ôm Tử Hàn Tuyết trong lòng mà cả hai cùng bất tỉnh, sức khoẻ anh liền suy giảm rất nhiều, nhưng vì tình yêu thương cô dành cho anh và cũng vì lỗi lầm anh mang đến cho cô thì kết quả có thế nào anh cũng không ngại đánh đổi.
Thời gian qua mải lo lắng cho Tử Hàn Tuyết mà Nguỵ Triết Minh cũng quên ăn thiếu ngủ, gật gù trong lúc lái xe không may va quẹt vào một cô gái trong lúc cua xe vào ngõ gần biệt phủ.
Vội vàng xuống xe xem tình hình thế nào, cô gái vừa nhìn thấy Nguỵ Triết Minh liền giật mình hoảng sợ, mặt cô ta như thể gặp ma giữa ban ngày, tái nhợt không sức sống.
Nguỵ Triết Minh bình thản hỏi: “Cô có sao không?” Nhìn trước ngó sau một hồi lại nói: “Xin lỗi vì tai nạn nhỏ này, để tôi đưa cô đến bệnh viện thăm khám.”
Cô gái kia đột nhiên hoảng hốt nói: “Không sao đâu, lỗi… là lỗi của tôi… do tôi chạy từ trong hẻm đi ra không chú ý nên mới… với lại tôi cũng không vấn đề gì."
“Đừng ngại, không nói là lỗi của ai, nhưng tôi là đàn ông, lại đi xe lớn, khiến cô ngã xoài ra đất thế này thì cũng nên kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570347/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.