Từ lúc trở lại với công việc, Nguỵ Triết Minh phải quản lý cả tập đoàn của bố và của mình. Mỗi lần về tới biệt phủ là anh thường ngủ mê mệt, ban tối khi Tử Hàn Tuyết, Vũ Vũ, Cẩn Duệ Dung hay Nam Phong Kỳ tới thăm, cũng thấy anh đang ngủ.
…----------------…
Chiều tối hôm nay, Nguỵ Triết Minh đến nhà thăm Tử Hàn Tuyết, anh đánh cờ với bố Tử Phi, nhưng mà gắng gượng chống đỡ quá nửa cuộc cờ thì không thể kháng cự lại cơn mệt mỏi nữa, liền nằm dài xuống bàn đá đi vào mộng đẹp. Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, dường như nghe thấy tiếng Tử Hàn Tuyết nói chuyện với bố cô ấy, tiếng được tiếng mất.
“Haizzzz… một thanh niên cao ngạo, chưa từng thua trong bất cứ tranh chấp nào trên chiến trường… vậy mà nay… Thời gian này con hãy cố gắng ở bên nó thật nhiều nhé.”
“Chắc chắn rồi thưa bố, khi trước con gặp biết bao nhiêu biến cố, chính anh ấy cũng là người đưa con ra khỏi mớ hỗn độn đó, nhất định con sẽ không để anh ấy mệt mỏi quá lâu đâu. Bố cứ tin ở con.”
“Đã là chân tình, chắc ai cũng mong đối phương luôn vui vẻ hạnh phúc. Thằng bé này bên ngoài có vẻ như là một mảnh đất khô cằn, cho dù được bón bất kỳ thứ phân tốt nào, bất luận được người ta dốc lòng tưới tắm bảo vệ như thế nào đều không thể nở ra dù chỉ là một bông lúa, ngoài con ra những đứa con gái khác nói chuyện tình cảm với nó cũng giống như đá chìm đáy biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570340/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.