“Tại sao hai năm ngài mới cho ra một sản phẩm mới vậy.?”
“Quả thực các tác phẩm của ngài đúng là không ai có khả năng tìm ra nhược điểm của nó, xứng danh một nhà thiết kế đại tài.!”
Mỗi người một câu đua nhau tán thưởng ngài Vis, nhưng nhân vật chính thì lại tỏ vẻ hơi khó chịu.
Cuối cùng ông ấy cũng mượn cớ vào toilet để rời khỏi bữa tiệc, ông bước đến đứng cạnh cửa sổ của đầu bên kia hành lang cho thoáng.
Gió đêm thổi đến lướt trên gương mặt ông, khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Đúng lúc này, đằng sau lưng ông vang lên tiếng bước chân.
Mặc dù vừa mới chỉ thoát khỏi ngột ngạt của sự vây quanh khi nãy một chút, nhưng khi quay lại, gương mặt ông như thể mang lên một cái mặt nạ khác, hoàn mĩ không thể soi mói: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?"
Ánh mắt đầy hi vọng từ mắt Tử Hàn Tuyết hiện rõ, cô đang có vô vàn câu hỏi về ‘người cha đẻ’ của chiếc zippo mà cảnh sát đã nhặt được ở hiện trường ám sát em trai cô, nhưng dù sao đây cũng là bữa tiệc nhà họ Nguỵ, vuốt mặt cũng phải nể mũi, cứ từ từ tìm hiểu vậy.
Ngài Vis nheo nheo mắt đa nghi từ tốn hỏi thêm: "Hình như lúc nãy trong bữa tiệc tôi thấy cô cứ nhìn chằm chằm tôi, phải chăng cô đang cần gì ở tôi ư.?"
Tử Hàn Tuyết nhíu mặt cười gượng: “Ngại thật, lại để ngài phát hiện ra rồi, đúng là tôi có nghe qua danh tiếng của ngài, rất hâm mộ người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570339/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.