''Hàn Tuyết… Hàn… Hàn Tuyết…!"
Oh, là Nguỵ Triết Minh, hơi thở anh ta hỗn độn rối loạn, không nói thêm một lời mà bế xốc Tử Hàn Tuyết lên mà vội vàng đưa cô rời đi.
…
Tất cả mọi người có lẽ không bao giờ ngờ tới Tử Mạn Thiên sẽ bị kẻ xấu ra tay tàn độc thế này. Lúc nhận được tin xấu từ cảnh sát, Tử Hàn Tuyết đang cùng bố Tử Phi phẩm trà, Cẩn Duệ Dung với Nam Phong Kỳ đang ở bệnh viện, liền tức tốc chạy tới hiện trường.
Vừa nhìn từ xa, trái tim Tử Hàn Tuyết như rớt cái bịch, một cơn đau điếng người từ vai trái kéo tới, trong phút chốc đầu óc một mảnh trắng xóa.
“Tử Mạn Thiên…!” Thình lình có một giọng nói trầm thấp hét lớn, dường như không thể tin nổi, lại dường như thất vọng vô cùng. Không phải ai khác, chính là bố Tử Phi.
Một giọt, hai giọt, ba giọt, những giọt nước mát lạnh rơi xuống gương mặt biến dạng của Tử Mạn Thiên. Môi, miệng, mặt của cậu ấy đang thấm đẫm vô vàn giọt nước mắt đau thương của Tử Hàn Tuyết.
Ôm chặt thân thể cháy đen co rút của Tử Mạn Thiên vào lòng. Tử Hàn Tuyết đưa tay sờ nắn toàn cơ thể thương tích nặng nề của cậu ấy, không thấy máu chảy, chỉ ngửi thấy mùi cháy khét đi cùng với tiếng gào khóc vô cùng thê lương lạnh lẽo của Tử Hàn Tuyết, như thể bản thân đang đau đớn vùng vẫy trong ngọn lửa vừa thiêu đốt em trai mình.
“Con của tôi…!” Là giọng của bố Tử Phi, phảng phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570335/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.