Sau hơn ba mươi phút ăn uống no nê, Nguỵ Triết Minh lườm yêu Tử Hàn Tuyết một cái, cầm điện thoại với chìa khoá xe của mình đang đặt trên bàn, mắt thấy anh ấy sắp đi đâu đó cô mới hiểu ra Nguỵ Triết Minh đang chuẩn bị rời khỏi biệt thự, liền chộp lấy cánh tay của anh, mặt đầy gian tà,
“Anh định đi đâu vậy? Cho tôi theo với được không.?”
Nguỵ Triết Minh cười như không cười nắm ngược lại tay cô, hỏi: “Em muốn anh đưa em đi đâu.?”
Tử Hàn Tuyết phụng phịu hai má suy nghĩ một chút: “Đi đâu cũng được, đi hít thở không khí buổi tối, ở nhà một mình tôi buồn lắm.!”
Vừa dứt lời, thì bàn tay thon dài của Nguỵ Triết Minh đặt vào lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Như vậy cũng được, anh sẽ đưa em đi.!”
Chẳng biết anh đưa cô đi bao xa, chỉ biết lên xe chưa đầy mười phút Tử Hàn Tuyết đã ngủ ngáy khò khò rồi.
…
Biệt phủ Nguỵ An.!
Vừa dừng xe lại, Nguỵ Triết Minh liền nghe được một thanh âm kinh hỉ hét toáng lên: “Cô Tử đã trở về! Cô Tử đã trở về!"
Ngay sau đó một đống giọng nói đồng loạt vang lên: “Cô Tử đã đi đâu vậy thưa cậu chủ? Thật đúng là khiến mọi người lo lắng muốn chết!”
“Cô ấy chỉ đi du lịch thôi, cám ơn mọi người đã lo lắng, nhưng cô ấy còn đang ngủ, mọi người giữ im lặng.!" Giọng Nguỵ Triết Minh trầm vừa đủ những người đứng gần nghe.
Một giọng oán trách già nua của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570296/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.