"Anh bị điên à? Anh có biết lý do tấm ảnh cũ nát đó rơi xuống đất là gì không? Anh có hỏi tôi lý do là gì hay chưa mà anh không nể nang gì lao tới giật tay tôi như vậy? Anh không thấy bên ngoài gió thổi rất to à? Đúng là loại đàn ông không ra gì mà. Đồ điên”
Hoàn Cẩn Nam trừng mắt chỉ tay về phía Tử Hàn Tuyết
"Cô.."
"Cô.. cô cái gì? Tôi nói không đúng hay gì? Không nói chuyện với anh nữa. Đồ không biết lý lẽ"
Dứt lời Tử Hàn Tuyết quay người bỏ ra khỏi phòng để lại Hoàn Cẩn Nam đứng đó ánh mắt hoang mang tức giận gọi với,
"Cô đứng lại đó cho tôi. Không biết lý lẽ?? Cô dám nói tôi như vậy đó hả"
Bị bệnh tim bẩm sinh, lúc nãy chạy nhanh lên cầu thang còn tức giận cãi vã với Hoàn Cẩn Nam, đi vài bước xuống cầu thang Tử Hàn Tuyết cảm thấy khó thở, hơi mệt, cô ngồi phịch xuống cầu thang tầng một gục đầu vào thành cầu thang, tay phải đặt lên tim thở nặng nề, toàn thân mệt lả ngất đi lúc nào không hay.
Dì Trần từ dưới đi lên cầu thang thấy bàn chân Tử Hàn Tuyết rướm máu, mặt tái nhợt tay còn đang ôm tim, bà ấy la lớn chạy tới bên cạnh đặt tay lên vai Tử Hàn Tuyết lay lay mạnh.
Hoàn Cẩn Nam nghe tiếng la thất thanh bên ngoài hắn hoảng hốt chạy ra, nhìn xuống cầu thang thấy Tử Hàn Tuyết đang gục đầu, dì Trần thì đang lay gọi mà không thấy cô ấy trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570240/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.