Thiên Mạch từ cấp ba đã bắt đầu yêu đương, không tính là oanh oanh liệt liệt, nhưng cũng coi như nên trải qua đều trải qua.
Cô là người phân rõ phải trái, đối với chuyện chung đụng với người yêu, cũng luôn luôn dùng ánh mắt mười phần khoa học. Giống như vị tiên hiền có khi còn phải rất nhiều năm nữa mới ra đời nói, thực sắc, tính dã.
Nếu như có một thứ, sinh ra là bản năng đã cần, vậy nó chính là chuyện bình thường như ăn cơm đi ngủ, tiếp nhận nó, giải quyết nó cũng không có gì đáng xấu hổ.
Hiện tại, ý nghĩ này rơi vào người Sở vương.
Sở vương kinh ngạc nhìn cô, ngồi trên đùi y, hôn lên môi của y.
Sau đó, tay cô dò vào dưới áo.
Y hừ nhẹ, cơ bắp kéo căng, ánh mắt nóng rực mà hưng phấn. y bắt lấy cơ thể của cô, muốn đè cô xuống, Thiên Mạch lại bắt lại tay y, chống trán y, “Thả lỏng chút…”
Nói còn chưa dứt lời, trên môi bỗng nhiên bị cắn một cái.
“Rất quen thuộc… Hả?” Sở vương thấp giọng thở, giọng mang bất mãn.
Thiên Mạch lại cười một tiếng, giữa gang tấc, xinh đẹp quyến rũ.
“Đại vương cũng rất quen…” cô nói khẽ, đáp lại cắn lên môi của y.
Cửa sổ nửa mở, gió đêm từ bên ngoài mà đến, hỏa diễm to như hạt đậu nhẹ nhàng lay động, bạn với tiếng thở dốc gấp rút mà nặng nề, qua đi, lặng yên biệt tích.
Đợi đến khi gió êm sóng lặng, hai người cùng mỏi mệt, Thiên Mạch nằm trong khuỷu tay Sở vương, nhìn ngọn đèn bên cạnh giường.
Ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-my-nhan/1162323/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.