Nhất thời, mọi ánh mắt đều tụ trên người Thiên Mạch.
Thiên Mạch cứng đờ.
Duy nhất sắc mặt không đổi, là Sở vương đang ôm cô trong tay.
Y nói, y muốn cưới cô.
Mỗi một chữ trong lời vừa rồi kia, cũng giống như mang theo tiếng nổ, ầm ầm vang lên trong đầu Thiên Mạch.
Mục phu nhân sắc mặt kịch biến.
“Hồ nháo!” bà nhíu mày trách mắng, “Cô ta sao xứng làm phu nhân! Đại vương cưới vợ, quan hệ đến xã tắc và phúc phận vạn đời của vương thất, người làm phu nhân, không phải con gái chư hầu thì không thể, cô ta ngay cả con sĩ khanh đều không phải!”
“Mẫu thân nói vậy sai rồi.” Sở vương thần sắc không thay đổi, “Người Sở từ tiên tổ đến nay, khi lập nghiệp gian khổ, mở cương vực thủ quốc gia. Quả nhân nghe ngày trước vì chư quốc không dung, tiên tổ không luận xuất thân, cứ hiền là lập. Bây giờ Thiên Mạch tuy không phải xuất thân công thất chư hầu, lại có tài không thua nam tử, có thể phụ quốc. Quả nhân cưới Thiên Mạch làm vợ, cũng là theo lời dạy tiên tổ.”
Mục phu nhân nhìn Sở vương, cơ hồ nói không ra lời. Sau đó, ánh mắt kia rơi trên người Thiên Mạch, Thiên Mạch cảm thấy ánh mắt kia tựa như đang nhìn thứ bọ chuột côn trùng có hại vậy.
Lòng cô loạn lên, không biết làm sao, nhưng cánh tay Sở vương một mực ôm lấy, khiến cô không lui được một bước.
Mục phu nhân nói: “Cô ta không rõ lai lịch, đã không phụ mẫu lại không có tông tộc, dùng cái gì để hỏi cưới, dùng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-my-nhan/1162322/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.